-‘๑’ 4rKingGame.Com -‘๑’

Diễn Đàn Game - Chia Sẻ Game Miễn Phí

+Đăng Nhập

Đăng Ký

Bạn đang tìm game gì? hãy gõ vào khung tìm kiếm bên dưới nhé!

OpLegend.Com - Game Vua Hải Tặc mới nhất 2020: Miễn phí cày cuốc - Chơi trên PC Web và Mobile

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Thánh Cần

16Hoàng tử Online - Page 2 Empty Re: Hoàng tử Online 11/6/2013, 11:04

Thánh Cần
avatar
avatar
Danh hiệu[Mem] Gangsta's Paradise

[Mem] Gangsta's Paradise

15/ Anh trai đang đứng đợi ngoài cổng thấy tôi về thì chạy nhanh lại than vãn :
.
- Mày làm gì mà về trễ thế ! Lo mà vào nhà giải thích với ba kia kìa !
.
Tôi như người mất hồn, dáo dác nhìn quanh. Cậu ta to lù lù như thế thì biến đi đâu được nhỉ ??? Ông anh trai vẫn không ngớt càm ràm bên tai khiến tôi nhức cả đầu. Chợt tôi khựng lại một giây...Một ý nghĩ chợt lóe lên...Thế là ba chân bốn cẳng tôi quay đầu xe rồi đạp về phía ngược lại...Anh Thiện hoảng hốt gọi với theo. Cái số tôi sao mà khổ thế này cơ chứ ???????????????????????
.
Vừa đạp vừa nhìn, tôi mỉm cười sung sướng khi thấy Phạm Minh đang đi bộ thất thểu theo hướng ngược lại, mắt cậu ta cũng nhìn trái nhìn phải liên hồi, chắc là tìm tôi. Nhanh như chớp tôi phóng xe tiến lại, thở hổn hển :
.
- Cậu bị gì thế hả ?????? Tự nhiên nhảy xuống xe là sao ?????
.
Minh đưa đôi mắt rực lửa nhìn tôi, khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại.
.
- Tôi nhảy xuống hay là cậu vứt tôi xuống hả ????? Phóng xe bạt mạng, suýt tông người ta rồi còn không để ý đến người ngồi sau nữa. Nếu tôi không nhanh chân thì đã ngã xuống đường rồi, đang định lên yên ngồi lại thì cậu đạp đi mất, tôi hét khô cổ gọi lại mà cậu cũng thèm nhìn ! Tai cậu điếc rồi hả ?????????????
.
Tôi nghiêng người trước tiếng hét nổ trời của Minh, chưa từng thấy cậu ta tức giận như thế. Mà cũng đúng là lỗi của tôi thật......
.
- Thôi ! Tôi xin lỗi ! Cũng vì tôi gấp quá, ba tôi mà thấy tôi về trễ như thế này thì coi như tiêu !!!!!!! Mà cậu cũng tàn nhẫn quá ! Nếu cậu chịu khó chở tôi thì mọi chuyện đã không như thế !!!!!!!!!!!! – tôi ức chế rồi bật khóc nức nở.
.
Minh im lặng. Lúc nào cậu ta cũng chỉ biết im lặng. Tôi vẫn khóc như mưa như gió, thật sự lúc này tôi mệt lắm rồi ! Hai chân thì rã rời, thần kinh cứ như căng ra chuẩn bị đứt lìa. Sức chịu đựng con người cũng có giới hạn chứ ! Tôi lại là con gái nữa !!!!!!!!!!!! Tức mà chết mất thôi !
.
Mặc kệ cho tôi khóc, cậu ta vẫn im lặng giành lấy ghi đông xe rồi ra hiệu bảo tôi ngồi lên yên sau. Sự thật thì cậu ta chở tôi về nhà. Còn tôi thì ngồi sau và tấm tức khóc. Trời trưa nóng đổ lửa, cả người tôi và Minh đều ướt đẫm vì mồ hôi. Nắng chiếu như thiêu đốt tất cả. Thiêu đốt cả những giận hờn vu vơ của tuổi học trò....
.
Về tới nhà, tôi nhảy xuống, mặt vẫn ướt vì nước mắt, tuy vậy tôi vẫn quay lại nói một tiếng cảm ơn với Minh, tính tôi là thế, chẳng thích mang ơn ai :
.
- Cậu về đi ! Cảm ơn đã chở tôi tới nhà !
.
- Đúng là đồ vô ơn ! Cậu tính trả ơn tôi bằng lời nói này thôi hả ?
.
- Thế cậu còn muốn gì hả ?????
.
- Mời tôi vào nhà đi ! Tôi khát nước ! – Minh nói thản nhiên còn tôi thì nhảy dựng lên. Chẳng lẽ cậu ta không biết là tình hình tôi lúc này đang trong trại thái ngàn cân treo sợi tóc mà còn đòi mời vào nhà chứ ?????
.
- Cậu...Để lần sau nhé ! Hôm nay không được đâu !
.
- Nhưng tôi thích hôm nay thôi !
.
Thế là cậu ta ngang nhiên dắt xe vào trong sân rồi lôi mạnh tôi vào theo. Cậu ta đúng là muốn tuyệt đường sống của tôi mà !!!!!!!!!!!
.
Ba tôi đã ngồi ở phòng khách đợi tôi. Lúc đó ước chừng tim tôi có thể văng ra ngoài vì sợ. Nếu bị mắng hay bị đánh đòn trước mặt bạn thì sẽ xấu hổ lắm. Tôi thầm mong ba làm ơn làm phước thương tình đứa con gái bé bỏng của mình mà hãy đợi Phạm Minh về rồi muốn xử tôi ra sao cũng được. Dường như ba, mẹ và cả anh trai đều bất ngờ trước sự có mặt của Minh. Còn tôi thì chẳng bao giờ nghĩ cậu ta lại là một thằng nhóc nhanh mồm nhanh miệng như thế.
.
- Chào hai bác ạ ! Em chào anh ! – Minh vừa bước chân vào phòng khách đã cúi đầu chào rối rít khiến tôi suýt nữa té vì ngạc nhiên.
.
- Chào cháu ! – ba mẹ tôi cũng mỉm cười chào đáp lễ.
.
- Dạ trưa nay đi học về, cháu bị ngã xe, cũng may có bạn Thanh giúp cháu nên mọi chuyện đã ổn. Cháu cùng bạn ấy về nhà để giải thích cho hai bác cùng anh hiểu để đừng trách bạn Thanh mà tội bạn ấy. – Minh nói dối mà như nói thật, mặt biểu hiện cảm xúc y như một diễn viên chuyên nghiệp.
.
- Thật vậy sao ???? Thế cháu có bị gì không ????? – ba mẹ tôi ngạc nhiên trông thấy, vội vã hỏi thăm.
.
- Dạ cũng không có gì nặng, chỉ bị xây xát nhẹ ở tay thôi ạ ! – Minh chìa cánh tay ra kể lể, lúc này tôi mới để ý đến vết thương ở tay cậu ta, thế mà hồi nãy cậu ta nói không sao cả. Thật là...
.
Minh có vẻ là người khá thông minh trong cách ăn nói. Không biết cậu ta nghĩ đâu ra nhiều chuyện đến thế để nói với ba mẹ tôi, nhưng coi bộ ba mẹ cũng rất hứng thú khi nghe cậu ra nói. Tôi cứ há mồm ngồi xem cuộc nói chuyện giữa ba mẹ tôi với Minh. Nhìn chẳng khác gì người nhà với nhau. Đúng là ở Minh có nhiều thứ kì lạ thật.
.
- Thưa hai bác cháu về ! Hai bác đừng trách bạn Thanh nhé ! Bạn ấy không cố ý về muộn đâu ạ ! – Minh đứng dậy cáo từ, ba mẹ tôi mỉm cười vui vẻ chào cậu ấy, tôi nhận nhiệm vụ tiễn Minh ra cổng.
.
- Này ! Càng lúc cậu càng khiến tôi bất ngờ đó ! – tôi vỗ vai Minh cười hạnh phúc, gì thì gì chứ cậu ta lại một lần nữa cứu tôi một bàn thua trông thấy.
.
- Cậu im đi ! Hôm nay cậu lại mắc nợ tôi ! Cứ chuẩn bị tinh thần mà trả nợ cho tôi ! Còn cánh tay này nữa nè ! Nó mà để lại sẹo thì cậu đừng có trách tôi ! Bực cả mình ! – Minh hằn học rồi lấy xe đạp về.
.
Thế là sao nhỉ ????? Như thế nào mới là khuôn mặt thật của cậu ta ?????

Thánh Cần

17Hoàng tử Online - Page 2 Empty Re: Hoàng tử Online 11/6/2013, 11:05

Thánh Cần
avatar
avatar
Danh hiệu[Mem] Gangsta's Paradise

[Mem] Gangsta's Paradise

16/ Tối. Tôi lết từ giường tới cái máy vi tính. Bây giờ có thể nói hai chân tôi đã đình công. Nó vừa nhức, vừa mỏi, lại đau ê ẩm, kết quả của một ngày trời đạp xe mệt nghỉ. Tôi mở yahoo lên, hộp tin nhắn lại xuất hiện và như thường lệ, « I_want_to_be_live » vẫn send cho tôi một tin nhắn offline với lời chúc quen thuộc đó. Tôi lại mỉm cười. Đến khi nào chủ nhân của cái nick này mới chịu lộ diện để nói chuyện với tôi nhì ????? Đang mải suy nghĩ lung tung, chợt tôi hơi ngạc nhiên khi thấy một tin nhắn khá dài từ Bom – hoàng tử Online thứ 2 của mình. Từ trước đến nay Bom khá kiệm lời nên rất ít khi để lại tin nhắn cho tôi. Ngay lập tức tôi dán mắt vào đọc...
.
« Lyn nè ! Lâu rồi tôi với bạn không nói chuyện được với nhau. Thật ra mà nói, thời gian này, tôi gặp khá nhiều chuyện không vui nên cũng ít onl hẳn, tôi thấy buồn lắm ! Buồn nhiều chuyện ! Tôi cứ có cảm giác cả thế giới này đang lừa dối mình.... :( Nhưng bây giờ thì tôi ổn hơn rồi, vì tôi nghĩ còn có nhiều thứ trong cuộc sống này mà tôi cần phải chờ đợi và chinh phục. Với lại, tôi cũng còn trẻ lắm. Tôi sẽ cố gắng quên tất cả để trở về với chính mình. Và để trở về là Bom – bạn của Lyn. Thật sự mà nói, nhiều lúc, tôi cũng không hiểu vì sao tôi rất tin tưởng ở bạn, một niềm tin tuyệt đối mà ngay cả với những đứa bạn ngoài đời chưa chắc tôi đã có. Chúng ta tuy chỉ là bạn ảo qua mạng, chưa biết gì về nhau nhưng tôi nghĩ việc gặp gỡ của chúng ta là một duyên số. Đối với bạn, tôi không ngần ngại kể hết mọi chuyện, cả vui lẫn buồn mà không suy nghĩ hay đắn đo, có lẽ vì chúng ta có sự đồng cảm nào đó chăng ???? Tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi tin bạn...Và cũng mong bạn sẽ tin tôi....Chắc chắn Bom sẽ gặp Lyn ngoài đời vào một ngày không xa. Lyn hãy chờ Bom nhé ! Còn bây giờ Bom đi ngủ đây ! Goodbye ! :) »
.
Lạ thật ! Sao thời gian này nhiều người đòi hỏi niềm tin ở tôi thế nhỉ ???? Hết Prince rồi lại tới Bom ???? Nhưng tôi thì chưa đủ niềm tin cho tất cả....Buồn thật.....
.
........................................
.
Hôm nay như thường lệ, tôi lại đem kẹo mút tặng cho Tuấn. Nhiều chuyện xảy ra khiến tôi cũng không còn thời gian mà giận dỗi hoàng tử mắc dịch của mình. Mà dạo này cũng vui thật, Tuấn hình như chán cái trò « thay người yêu như thay áo » rồi hay sao ấy mà chẳng thấy cậu ta đi chung với con nhỏ búp bê nào cả. Chỉ toàn độc hành thôi.
.
- Này ! Cầm lấy ! – tôi chìa cây kẹo ra trước mặt Tuấn, mặc tỉnh như ruồi.
.
- Sao chỉ có một cái ? – Tuấn trả treo.
.
- Ủa ???? Mọi hôm đâu thấy cậu đòi hỏi số lượng đâu ? – tôi tròn mắt.
.
- Tôi không thích sự ngắt quãng ! Hai hôm qua không có thì hôm nay phải bù ! – cậu ta nhún vai.
.
- Tôi thích tặng lúc nào là chuyện của tôi, cậu chỉ có việc nhận thôi ! – tôi cũng không chịu thua, tự nhiên nhắc lại chuyện hôm trước khiến tôi bực cả mình.
.
Tuấn nhăn mặt giựt phăng cây kẹo trên tay tôi rồi ném đi. Tôi quá quen với chuyện này rồi nên cũng chẳng buồn tức giận. Nhưng đột nhiên trong người tôi muốn làm một chuyện....Nếu không hỏi bây giờ thì không biết khi nào mới có cơ hội.
.
- Này !
.
Tuấn dừng lại rồi quay lưng nhìn tôi.
.
- Hai hôm trước...tôi....nhìn thấy cậu chở nhỏ Liên bạn tôi....Cậu...cậu đừng có ý gì với bạn tôi đó ! Nó không phải dạng con gái để cho cậu trêu chọc ! – tôi nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh để nói cho hết câu.
.
Tuấn thoáng ngạc nhiên, miệng lầm bầm cái gì đó mà tôi nghe không rõ. Nhưng rồi cậu ta chợt bật cười ha hả khiến tôi ngơ người nhìn.
.
- Thì ra là vì chuyện này ! Ha ha ! Mà này ! Nếu tôi có ý với Liên thì sao ???? Tôi thích ai thì tôi có quyền tán người đó chứ ?
.
- Cái gì ????? Cậu định tán bạn tôi thật hả ????? Không được ! Không được ! – tôi giật bắn mình.
.
- Cậu đừng có ích kỉ như thế ! Cậu thích tôi nhưng tôi không thích cậu, tôi thích bạn thân của cậu cơ ! Vì thế mà cậu ngăn cản tôi thì thật buồn cười và không công bằng chút nào ! – Tuấn mỉm cười trêu chọc.
.
- Cậu đừng có ăn nói lung tung ! Nếu tôi có ý định ghen tuông kiểu đó thì tôi đã không để yên cho cậu khi cậu tí tởn với con nhỏ khác. Nhưng Liên là bạn thân tôi, tôi không muốn cậu làm nó tổn thương như bao đứa con gái khác, làm ơn tha cho bạn tôi đi !!!!!!! – tôi xuống nước năn nỉ.
.
- Hay nhỉ ???? Tôi thích là tôi làm, cậu đừng có năn nỉ, vô ích ! – Tuấn càng được thể lấn tới.
.
- Tuấn ! Chưa bao giờ tôi cầu xin cậu điều gì cả ! Nhưng lần này tôi xin cậu đấy ! Chọn con nhỏ khác đi ! Nhỏ Liên nó vốn nhạy cảm và yếu đuối, nó không hợp với cậu đâu ! – tôi nhăn nhó, vì tình bạn thân thiết bây lâu nay, tôi không thể để Liên lại làm một « cái giẻ lau » cho Tuấn thích thì tán, không thích thì bỏ.
.
- Ha ha !! Vui thật !!! Được ! Tôi sẽ tha cho nhỏ đó, nhưng cậu sẽ phải hy sinh nhiều đấy !
.
Lời của Tuấn làm tôi rùng mình....Hy sinh ư ??????

Thánh Cần

18Hoàng tử Online - Page 2 Empty Re: Hoàng tử Online 11/6/2013, 11:06

Thánh Cần
avatar
avatar
Danh hiệu[Mem] Gangsta's Paradise

[Mem] Gangsta's Paradise

17/ Bây giờ tôi đang ngồi trong phòng, tay chống cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ. Càng nghĩ tôi càng muốn...giết Trọng Tuấn ! Những yêu sách mà cậu ta đưa ra chẳng khác nào muốn chơi khăm tôi. Cái gì chứ ???? Tôi đường hoàng là tiểu thư của một gia đình khá giả mà phải nấu cơm trưa rồi mang đến trường cho cậu ta ư ???? Quá sức phi lý ! Phi lý đến mức không thể chịu nỗi ! Mà Tuấn cũng đâu phải loại đói rách nghèo khổ gì cho cam, đi học toàn có xe hơi đưa đón, áo quần thì toàn hàng hiệu. Tôi từng chứng kiến cậu ta quăng thẳng tay đôi giày xịn mới mua mang chưa nóng chân vào thùng rác chỉ vì lỡ dẫm phải một mẩu kẹo sing-gum của ai đó. Thế mà giờ đây cậu ta lại hành hạ tôi bằng cái trò cơm trưa này đây ?????? Sao mà số tôi khổ thế cơ chứ ????? Nhưng cũng may là chỉ có trưa ngày mai thôi, chứ mà kéo dài ngày này qua tháng nọ thì chắc tôi tức mà ngất mất. Việc tôi cần làm bây giờ là phải viện một lý do bao biện cho trưa ngày mai – khi tôi không thể về nhà ăn cơm mà phải ngồi tại trường ăn cơm chung với cậu ta theo giao kèo đã định (càng nghĩ tôi càng muốn phanh thây hoàng tử mắc dịch của mình ! Grừ...). Chuyện đó cũng không khó lắm so với khả năng nói dối bậc thầy của tôi ( tự hào +_+), vấn đề quan trọng hơn chính là tôi sẽ phải lăn vào bếp và nấu bữa trưa rồi bỏ vào hộp đem cho Tuấn. Đó chắc chắn sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp của Trần Thanh Thanh này ! Lời dọa nạt của cậu ta lại văng vẳng bên tai :
.
« Nếu cậu nhờ mẹ nấu thì chết với tôi ! Không những tôi tán bạn thân cậu mà sẽ cho Liên bị đá theo cách tàn nhẫn nhất ! »
.
Tuấn đúng là dã man. Và việc bấy lâu nay tôi thích hắn hay chăng là một sự điên rồ ????? Nghĩ đến đó tôi tự túm tóc mình giật liên hồi. Đáng đời cho cái tính khùng khùng dở dở của tôi...
.
Sáng...
.
Tôi lết ra khỏi giường khi đồng loạt 5 chiếc báo thức « cất tiếng ». Vốn biết bản thân sẽ không thể nào dậy nỗi vào cái lúc sáng tinh mơ này nên tối hôm qua tôi đã bấm bụng hẹn 5 chiếc đồng hồ rồi quăng mỗi chiếc mỗi nơi để tránh tình trạng trong cơn mê ngủ với tay tắt chuông báo thức. 4h sáng ! Đó là kỷ lục mà tôi đã lập được cho chính bản thân mình. Thường ngày thì mẹ phải gọi gần cả trăm tiếng tôi mới có thể mở mắt. Hôm nay chỉ vì thằng nhóc mất dịch đó mà Trần Thanh Thanh này mất ngủ. Thật là...
.
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, tôi lăn tăn xuống bếp, không quên cầm theo cuốn sách hướng dẫn nấu ăn mà khó khăn lắm tôi mới rút được từ giá sách trong phòng ba mẹ. Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán...Quá kinh khủng ! Không biết là tôi đã làm vỡ bao nhiêu quả trứng gà rồi nữa. Cái tạp dề trước khi tôi đeo vào người còn trắng tinh thì bây giờ đã như một bức tranh « trừu tượng » với đủ loại màu sắc cộng với những mùi vị đặc trưng của thức ăn. Ấy thế mà bằng chính tâm huyết kết hợp với... niềm căm giận sục sôi trong lòng, tôi đã hoàn thành bữa trưa của mình một cách khá hoàn hảo và đúng giờ. Sau khi nếm lại tất cả những món mình vừa chế biến, tôi tự cho là tạm ổn và nhanh chóng dọn dẹp lại bãi chiến trường do mình gây ra. Có lẽ mẹ tôi sẽ phải ốm ba ngày khi biết rằng tất cả đống thức ăn mà hôm qua mới đi siêu thị mua về tích trữ trong tủ lạnh đã không cánh mà bay tất tần tật. Dù biết vậy nhưng tôi cũng không thể làm gì khác hơn. Thôi thì...đành chấp nhận bị mắng còn hơn để con bạn thân lao đầu vào ...hang cọp !
.
Lúc tôi vừa đạp xe vào tới cổng thì chuông reo. Thật may là vẫn chưa muộn. Tôi phóng thẳng vào lớp với tốc độ nhanh nhất có thể, không quên cầm theo hộp thức ăn – công sức cả buổi sáng của mình. Minh đã ngồi lù lù ở đó, vẫn như mọi ngày, dán đôi mắt bị che khuất bởi cặp kính Nobita vào cuốn sách dày cộm mà dù có cố gắng thì tôi cũng không dịch được cái tựa đề của nó. Tôi « đáp » vào chỗ ngồi kèm theo tiếng thở mệt nhọc nhưng cậu ta chẳng buồn để ý. Mặc kệ. Tôi cũng không cần lời hỏi thăm của Minh – con mọt sách đáng ghét.
.
............................................
.
Đang thả mình trong giấc ngủ bù vàng ngọc, đột nhiên tóc tai của tôi dựng đứng cả lên khi một tiếng đập bàn rất mạnh giáng xuống ngay cạnh mình. Tôi hốt hoảng vùng dậy thì thấy Phạm Minh đang nhìn mình với khuôn mặt nham hiểm (theo tôi nghĩ là vậy !).
.
- Cậu điên hả ???????? Tôi mới chợp mắt được một lúc mà cậu làm cái trò gì thế ???? Ác nó vừa vừa thôi !!!!!!!!!!!! – tôi uất ức hét thẳng vào mặt cậu ta.
.
- Nín ngay lập tức ! Nhìn đi ! – Cậu ta chẳng chút sợ hãi trước thái độ như « sư tử vồ mồi » của tôi, miệng nói tỉnh bơ rồi đưa cái tay ra trước mặt.
.
- Gì nữa đây hả ???? Khoe tay đẹp hả ???? Bộ cậu bị đứt sợi nào trong đầu rồi hả ???? – tôi bực bối phán liên hồi.
.
Các bạn biết cậu ta dám làm gì với tôi không ???? Cậu ta dám đưa nấm đấm kề sát mặt tôi đấy !!!! Cái loại con trai bạo lực, tàn bạo, mất nhân tính !!!!!!!!! Suốt đời chỉ ê sắc mà thôi !!!!!!!!!
.
- Im đi ! Nhìn này ! Tác phẩm của cậu đấy ! Căng mắt ra đi ! – Minh thu cú đấm hờ lại rồi nói như ra lệnh.

Thánh Cần

19Hoàng tử Online - Page 2 Empty Re: Hoàng tử Online 11/6/2013, 11:06

Thánh Cần
avatar
avatar
Danh hiệu[Mem] Gangsta's Paradise

[Mem] Gangsta's Paradise

18/Mặt mày tôi đỏ như Trương Phi, hai tay run bần bật vì tức giận. Nhưng dù vậy tôi vẫn phải nín nhịn khi nhìn thấy những vết trầy xước trên cánh tay phải của cậu ta. Từ hôm đó đến giờ cậu ta vẫn để như vậy mà không bôi thuốc gì hết sao ???? Đúng là cái đồ không bình thường mà !!!
.
- Muốn gì đây ???? – tôi hất hàm.
.
- Xuống phòng y tế, xin bông băng thuốc đỏ lên băng lại cho tôi. Nhanh ! – cậu ta phang thẳng vào mặt tôi cái đề nghị mà theo tôi tự nhận thấy là « quá vô nhân đạo ».
.
Tôi đưa đôi mắt vừa uất ức vừa bực bội nhìn vào mặt Minh. Nhưng cũng chỉ được nhiêu đó rồi cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi xuống phòng y tế. Trách cứ, giận dữ thì có ích lợi gì khi cái sự thật là tôi mang ơn cậu ta vẫn đang sờ sờ đó. Đúng là cái nợ ân tình quá nặng nề, không biết làm sao cho hết nợ....
.
Không có cái gì ngộ nghĩnh bằng việc một đứa lành lặn mạnh khỏe đi xuống phòng y tế để xin bông băng thuốc đỏ. Tôi phải dùng hết khả năng để thuyết phục cô y tế rằng « bạn em bị trầy xước ở tay do vô ý bị ngã, nhưng tại bạn ấy nhút nhát nên không dám xuống xin thuốc, vì thế em phải đi thay ! ». Thế đấy ! Lý do cực kì củ chuối nhưng lại là cách duy nhất trong tình huống này. May mắn là nhìn mặt tôi cũng ...đáng tin nên cô đồng ý đưa cho tôi một lọ oxi già, thuốc bôi vêt thương nhẹ và một ít bông băng.
.
- Đưa tay ra đây tôi băng ! – tôi lạnh lùng ra lệnh.
.
- Nói lại ! Đền ơn người ta mà như đánh ghen thế à ? – Minh nhíu mày.
.
- Cậu... – tôi đành nuốt hận vào trong – Bạn Phạm Minh yêu quái, à nhầm, yêu quý ! Bạn đưa tay để mình băng lại cho ! – tôi nói mà cứ thấy cái lưỡi mình líu lại.
.
Minh phì cười trước cái giọng lảnh lót chim hót của tôi. Nhưng rồi cậu ta lấy lại sắc mặt khá nhanh, chìa cánh tay ra rồi lại buông một lời hăm dọa :
.
- Làm cho cẩn thận ! Băng kiểu gì mà để nhiễm trùng thì cậu chết với tôi !
.
Tôi mím môi kìm chế cơn điên đang dâng lên trong người. Dám đối xử tàn nhần với Trần Thanh Thanh ta sao ????? Rồi nhà ngươi sẽ phải hối hận !!!!!!!!!!!!!!!!! Vừa nghĩ thế tôi vừa rưới oxi già lên vết thương của Phạm Minh bằng một sự...sung sướng tột độ khi nhìn thấy khuôn mặt đang nhăn nhó vì quá rát của cậu ta. Nhưng chắc vì sĩ diện đàn ông nên Minh chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cuối cùng thì cơn tức trong lòng tôi cũng được nguôi ngoai phần nào. Ác giả ác báo mà !!! Tôi hí hửng cười thầm trong lòng.
.
- Thôi chứ ! Cậu định rưới hết chai oxi già luôn hả ?????
.
Lời của Minh đưa tôi về với thực tại. Quay xuống nhìn, chai oxi già đã gần hết, tôi hốt hoảng dừng lại, lấy bông y tế lau lấy lau để vết thương trên tay cậu ta. Và bằng một sự nhẹ nhàng mà theo tôi là ngoài sức tưởng tượng của chính mình, tôi đã hoàn thành đường băng cho Minh. Đang cười tươi rói vì hạnh phúc, tôi như bị đá xuống vực thẳm trước lời nhận xét của cậu bạn mọt sách :
.
- Tôi bó tay với cậu. Đây chỉ là vết trầy xước ngoài da mà cậu băng chẳng khác nào tôi bị chém ba bốn nhát. Nhìn kinh chưa ! – nói rồi cậu ta chìa cánh tay được che gần hết bằng băng trắng bóc trước mặt với đôi mắt thất vọng xen lẫn ngán ngẩm. Tôi cũng tự thấy những điều cậu ta nói không sai nên đành ngậm ngùi im lặng. Tức mà không nói được là cục tức kinh khủng nhất....
.
Nhưng cậu ta vẫn còn chút nhân tính khi không bắt tôi tháo ra băng lại. Thế là xong. Nhưng sự thật là tôi đã nhầm tưởng cái thành ý kia của Minh. Cậu ta để như vậy là muốn hành hạ tôi theo cách khác...
.
- Trời đất ! Chảnh ! Mày làm gì tay thằng Minh mà phải băng bó khiếp thế ????? Bạo lực nó vừa thôi.
.
- Đúng rồi đó ! Nhìn tay Minh kìa ! Thảm kinh khủng luôn ! Mày đúng là quá đáng Chảnh ạ !
.
- Lo mà bồi dưỡng cho nó đi ! Bị thương kiểu này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Tội nó quá !!!!!!!!
.
Thế đấy ! Mục đich của việc không bắt tôi tháo ra băng lại của cậu ta là vậy đó. Thử hỏi trên đời này còn có ai dã man hơn Phạm Minh bạn tôi không nhỉ ?????
.
.....................................
.
Ra chơi. Sau khi đánh chén no nê dưới căn tin, tôi cùng nhỏ Liên tí tởn trở về phòng học. Tôi đã làm lành với nhỏ bạn thân vì nghĩ đi nghĩ lại thấy việc giận dỗi của mình cũng hơi vô lý, nó tuy là bạn thân nhưng đâu phải tất cả mọi chuyện Liên phải kể cho mình ?. Và vậy là trở lại bình thường. Tính tôi cũng chẳng giận được ai lâu.
.
- Nhỏ khùng ! Kẹo tôi đâu ?
.
Tôi suýt nữa ngã trẹo chân trước câu chào hỏi của Tuấn. Cậu ta không biết từ đâu bay ra, bỏ tay vào bọc quần đứng trước mặt chúng tôi với câu hỏi kì quặc của mình. Tôi nói kì quặc là bởi vì từ trước đến nay có đời nào Tuấn chủ động muốn tôi tặng kẹo đâu ? Toàn là tôi « ép » cậu ta lấy cả đấy chứ ! Vậy là hôm nay có bão rồi.....
.
- Liên ! Đưa bì kẹo cho tao ! – tôi há hốc miệng ngạc nhiên xong cũng không quên « nhiệm vụ » của mình.
.
- Tụi mày là một cặp vừa khùng vừa điên ! – Liên lắc đầu bình luận, tay đưa cho tôi bì kẹo vừa mới mua ở căn tin.
.
- Này ! Kẹo này ! – tôi chẳng buồn phản ứng trước câu nói của nhỏ bạn (vì căn bản là tôi thấy cũng...đúng !), tay đưa cây kẹo mút trước mặt Tuấn với vẻ mặt bình thản như tấm phản.
.
- Nhớ giao kèo của chúng ta đấy ! Đừng khiến tôi phải bực mình ! – Tuấn giựt lấy kẹo rồi dùng nó gõ vào trán tôi kèm theo lời nhắc nhở sặc mùi bạo lực, xong thì đi thằng, trước khi đi còn nháy mắt với nhỏ Liên (thật ra cậu ta làm thế để nhắc khéo tôi) khiến con nhỏ rợn cả tóc gáy.
.
- Hắn bị gì thế mày ????? – Liên trố mắt quay sang hỏi tôi.
.
- Hắn lên cơn chứ bị gì nữa ! Đi thôi ! – tôi bực bội lôi con bạn về lớp, miệng không ngớt nguyền rủa hoàng tử mắc dịch của mình. Cái câu hỏi muôn thưở lại hiện lên trong đầu tôi : « Vì sao mày lại đi thích một thằng vừa đều vừa ******* như thế hả Trần Thanh Thanh?» Và rồi chính tôi lại tự trả lời cho bản thân mình : « Tao biết được tao con mày luôn !+_+ »
.
Giờ toán !
.
Tôi đang cặm cụi chép bài trên bảng thì cái di động chết tiệt rung rung trong túi quần. Loay hoay như thế nào tôi lại đụng mạnh trúng vào cái tay đang bị thương của Minh khiến cậu ta giật mình nhăn mặt, tôi cũng hoảng hồn theo. Mở máy ra, tin nhắn từ số lạ : « Hết giờ đợi tôi ở ghế đá sau phòng 5 ». Lại là Tuấn đây mà ! Bực cả mình ! Tôi gấp máy lại rồi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt như lửa Hỏa Diệm Sơn của Minh đang phóng thẳng về phía mình. Biết là sẽ chẳng thể thoát được nên tôi đành chuẩn bị tư thế, nhắm mắt nắm chặt tay để chờ đợi cú đập đầu kinh khủng của cậu ta. Minh đưa mặt tiến gần về phía tôi, tôi cũng không dám hé mắt ra nhìn. Chắc chắn giờ sinh hoạt tuần này tôi sẽ xin cô đổi chỗ, thật tình là thần kinh tôi không thể nào ổn định được khi ngồi chung với cái tên kì cục và man rợ này.
.
Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả. Chỉ đưa tay lên chạm vào má tôi khiến tôi giật mình mở mắt ra.

Sponsored content
Sponsored content
Danh hiệu

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 2 trong tổng số 2 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Facebook comment