-‘๑’ 4rKingGame.Com -‘๑’

Diễn Đàn Game - Chia Sẻ Game Miễn Phí

+Đăng Nhập

Đăng Ký

Bạn đang tìm game gì? hãy gõ vào khung tìm kiếm bên dưới nhé!

OpLegend.Com - Game Vua Hải Tặc mới nhất 2020: Miễn phí cày cuốc - Chơi trên PC Web và Mobile

ღ۩●¥ØøÇђÜñ●۩ღ
ღ۩●¥ØøÇђÜñ●۩ღ
ღ۩●¥ØøÇђÜñ●۩ღ
ღ۩●¥ØøÇђÜñ●۩ღ
Danh hiệuTuyệt Thế Vô Song

Tuyệt Thế Vô Song


Nắng
tháng Năm mờ tắt, nhường chỗ cho những bồng bột đổ về. Một cảm giác
chưa bao giờ là dễ chịu xâm lấn, em ngã mình đắm quyện theo tiếng nhạc
đanh thép, pha chút hương mùi loãng mà nhào lộn quánh dẻo hết bụi trần.



Bao
lâu rồi em không còn đặt tay lên phím đàn, từng ngọn cong của nốt trầm
nốt cao em đã dần quên lãng. Mỗi khi nghe một khúc nhạc với bức họa dung
của màu sắc em lại cười khì vì những xúc cảm luôn có thật. Tuy táo bạo
nhưng vẫn hơn những sáo rỗng em đang ngây ngô níu giữ. Thầm thì gió cũng
múa ngoài trời thì phải.



Một
trò hề hay là sự che đậy không trót lọt của riêng ai, những khóe mi,
những âu lo toan tính răm rắp đều thổi bay bởi cái lạnh lùng chua chát
của đời. Phiếm phù dung gãy khúc Nam Phong để trần thế được ấm no cùng
bao phù phép chắp đầy an nhiên rồi cũng sẽ về. Quy hội về nhân gian
thăng bổng pha trầm bao nhiêu màu nhớ, màu hy vọng cũng buông xuôi theo
yêu thương nồng nàn mà tan biến. Vẫy tay, gạt nước mắt để vơi dần trong
im lặng, nông nổi những tưởng em đang tủi thân mà ruồng bỏ dấu chân đi.



Gió nông nổi quất từng lằn roi đau buốt 2012-07-15_080934


Biết
tìm đâu và sẽ về đâu đây khi bốn bể là nhà, trái tim nằm nơi đất khách…
Em tìm về theo chiều gió, những cơn gió Tây Nam sau đầu ngày Thu lặng
một thoáng khẽ. Hong rát thô bạo từng luồng, từng luồng cứ quất dồn dập
đẩy mạnh ra phía sau. Thúc hối sợi chỉ nối em với trần thế, lúc mặn nồng
chưa luyến ái, lúc chông chênh vô định đầy bi ai… có những quyết định
em nên nói thật với chính bản thân em.



Mấy
hôm nay em không còn thói quen đeo vào mình chiếc mặt nạ để làm hài
lòng trần thế. Em tháo bỏ và tập dần cái tính cách sống cho riêng bản
thân em, bớt đa mang để những đa truân cũng từ đó mà xuôi theo đầu gió.
Mỉm lặng một khoảng nhỏ góc trời nhô ra là những dòng buông xuôi muốn ra
đi, muốn quay về nên ích kỷ cũng giả tạo thế thôi. Nói cho lớn lao là
em đã dần quen và rồi sớm muộn gì khi gió tắt, Đông về và nếu không
giang tay níu giữ cùng gió thì em sẽ hoàn tan theo cái vô định và lông
ngông mãi không thôi.



Thời
gian là hữu hạn, nếu biết trăm năm là những ngày dài thì hạnh phúc em
có bên người là những ngày ngắn. Một năm trôi qua, một năm với bao mộng
tình, với bao máu mủ tình thân cao bầy ao nước lã, từ một kẻ phù điêu
chỉ tình cờ ghé qua và rồi lại tình cờ nhìn thấy hình hài của gió. Em
như nâng lên ngang tầm với vũ trụ, cũng hãnh diện và tràn trề bao khoảng
trống. Bỏ qua cái nguyên tắc “con người không thể bay”, em mặc mình mà
hy vọng gió nếu đủ mạnh thì sẽ thối thúc và xé toạc cái niềm đau của 3
năm trước em mang đi.



Chốn
bình yên cũng dài và cũng lắng thăng trầm buồn đau, em đã sống và chiêm
nghiệm như thế ấy, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ ngừng lại mà chịu đẩy
cái phù dung cho riêng người. Nhưng em đâu thể cứ tham vọng mà bỏ quên
hiện thực. Em là người chứ đâu phải là cổ máy tiến hóa biết yêu thương,
ngay cả con vẹt tập nói cũng biết bi bô từng tiếng mạnh dạn thì em trong
con mắt người đời cũng thế thôi.



Gió nông nổi quất từng lằn roi đau buốt 13397698171586977312_574_0


Nuốt
đắng em cố cười mà chịu đựng sự vần vũ thốc xuôi miền ngược bên gió.
Phải trải qua cùng, em mới biết để với tới giác ngộ cùng con người,
những luồng lách đầy mát mẻ đang dần bị nắng hong khô. Phả vào vô định
những tưởng kẻ vô hình sẽ dừng lại mà để em trao gửi chút tiền ít ỏi
đáng để gọi là ngao du bằng ngôn ngữ.



Lầm
tưởng thứ em mua là phương tiện rẻ tiền, nhưng ai ngờ nếu muốn dạo chơi
vườn địa đàng với mùi huyễn của oải hương thì em vẫn chọn người đó
thôi. Nhưng biết tìm đâu, em tìm đâu để đón được người, trong du viễn
ngoài viễn du tất thảy đều mơ hồ và cười nhạo trái tim em. Cười nhạo thứ
tình em cho là nhỏ bé những đủ để em tồn tại chốn thực tại một khoảng
dài.



Những
ngờ vực em còn chưa dám tin, em còn chưa hiểu hết thì lấy đâu chốn bồng
lai thông thạo đến thế. Sao biết trái tim em đã rung động, sao biết
những cay tủi em đang cố nhún nhường là chỉ để yêu thương thêm một chút.
Đặt đôi tay lên phím đàn đầy bụi đen, những vết hằn đau buốt rã rời
thấm đượm nước mắt kẻ tình si. Hì, một cái nhếch môi thay cho cái cách
em lau vội nước mắt. Mộng tưởng của người con gái muốn ngân lên khúc
đoản của ngày xưa đang cay cố trong níu giữ của những ngón tay không
móng gãy cũng chính là sự nông nổi thả mình để yêu em, người con gái
không có thực.



Gió,
cái lý do để vô định và vô hình là thế sao. Yêu thương vô thực thì có
lẽ không phải là yêu thương nhưng sao em đau buốt máu rỉ những vết loang
thế kia.

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Facebook comment