-‘๑’ 4rKingGame.Com -‘๑’

Diễn Đàn Game - Chia Sẻ Game Miễn Phí

+Đăng Nhập

Đăng Ký

Bạn đang tìm game gì? hãy gõ vào khung tìm kiếm bên dưới nhé!

OpLegend.Com - Game Vua Hải Tặc mới nhất 2020: Miễn phí cày cuốc - Chơi trên PC Web và Mobile

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 135: Ngoại truyện: TYĐS phần 33

Buổi sáng, mặt trời soi sáng mọi u tối, soi sáng sự thật đang bị che giấu. Rose tỉnh lại, trên người đau nhức cộng với những vệt tím trên người khiến cô khó khăn ngồi dậy. Cô nhìn sang người đàn ông vẫn còn đang nằm kế bên mình, trải qua những chuyện đêm qua khiến cô vô cùng khó nghĩ. Anh gọi cô là Rose, chẳng phải anh đã nhận ra cô rồi hay không.

Rose mỉm cười, nghĩ Tuấn Khôi đã nhận ra mình, cô ngắm nhìn gương mặt thân quen kia, tưởng chừng như mình đã quên mất tự khi nào. Rose đưa đôi bàn tay tiến gần về phía Tuấn Khôi thì đôi mắt anh khẽ mở, Rose nhanh chóng giật tay mình lại. Tuấn Khôi nhìn cô, không nói gì, gương mặt trờ nên lạnh lùng khó đoán.

Rose nhận ra ánh mắt kia, rất lạnh, vô cùng lạnh… Rose run sợ, phải chăng anh không hề nhận ra cô. Đối với anh, cô chỉ là một cô gái xa lạ, lừa đảo mọi người nhận thân phận.

Tuấn Khôi đứng lên, bỏ một mình Rose ngồi trên giường lớn, đi vào nhà vệ sinh không nói một lời.

Rose ôm bản thân mình, nhìn anh cô thật không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì, có phải anh đang hối hận vì đã làm chuyện không nên với cô hay không, hoặc đang khinh bỉ rằng cô không hề chống chọi, lại tự mang thân mình đến để anh tận hưởng. Lỡ như, anh không nhận ra cô thật, mãi mãi không muốn thừa nhận cô, cô phải làm sao đối diện với cuộc sống sau này.

Tiếng mở cửa vang lên, Tuấn Khôi đã chỉnh tề bước ra, gương mặt vẫn lạnh như băng không thể hiện một chút cảm xúc. Rose nhìn Tuấn Khôi, bỗng dưng trong lòng lại trỗi lên một cơn đau đớn, không hiểu vì sao cô và anh hiện tại ngay trước mắt nhưng cô lại cảm giác rất xa, rất xa.

- Cô…. - Ánh mắt anh lướt qua cô. - Mau mặc y phục vào, tôi không có nhiều thời gian.

Rose đã hiểu, cô đã giải đáp được thắc mắc trong lòng nhưng… lại cố chấp.

- Tôi muốn hỏi anh một việc. - Rose khẽ nói.

Tuấn Khôi đi đến chiếc ghê ngồi xuống, lưng dựa hẳn vào ghế, nhắm mắt lại khẽ nói:” Cô nói đi.”

- Tôi tên gì? - Rose nói, giọng rung lên.

- Tuyết Nhi. - Tuấn Khôi đáp, mắt vẫn nhắm ghiền lại, giọng nói trầm tư đầy tâm sự.

Rose nhận được câu trả lời của anh, tuy đã chuẩn bị tâm lý trước khi hỏi nhưng cô không khỏi đưa ra nét u buồn thất vọng. Rose im lặng, mặc lại y phục của mình sau đó nhìn qua Tuấn Khôi vẫn ngồi vị trí cũ mà nói:” Tôi về trước, anh không cần đưa tôi về đâu.”

Tuấn Khôi không trả lời, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cô hãy đi đi, như không quan tâm đến cô.

Rose lặng lẽ tiến về phía cửa, cô tự cười bản thân mình lừa gạt mình. Anh chỉ xem cô là Tuyết Nhi, không phải là Rose mà anh yêu thương. Rose không muốn hỏi chuyện đêm qua, sợ chỉ bị anh sỉ nhục hơn mà thôi, im lặng ra về là cách an toàn nhất của cô hiện tại.

Đêm qua, anh gọi tên Rose suốt đêm. Anh dành tình yêu cho Rose nhiều như vậy, nhưng lại không thể nhìn ra cô. Rose hiện tại, không biết nên vui hay nên buồn, Tuấn Khôi đang lạnh lùng với một cô gái xa lạ vì sợ Rose buồn. Nhưng… vì sao… trái tim cô lại thắt lại khi nhìn thấy vẻ dưng dưng của anh.

Rose mở cánh cửa phòng khách sạn, bất ngờ trước một đám đông phóng viên đang hướng máy về phía mình lia lịa chụp, những phóng viên khác thì như muốn lao vào cô.

- Xin chào, tôi là phóng viên báo KT, có phải đêm qua cô cùng Trần tổng đã qua đêm tại nơi này không?

- Cô có phải là nhân tình của anh ấy, hai người quen nhau lâu chưa?

- Cô có biết Trần tồng vừa hủy bỏ hôn lễ với Phạm tiểu thư, có phải vì chuyện giữa cô và Trần tồng?

Rose tuy đã nhiều lần tiếp xúc báo chí, nhưng lần này giống như bị bọn họ hỏi cung khiến Rose ấp úng cúi mặt, cô phải trả lời thế nào đây. Rose muốn bỏ chạy nhưng phía trước cửa phòng vây kín, cô chọn đường thoái lui, quay lưng lại thì nhìn thấy Tuấn Khôi đang bước tới phía mình. Anh ôm cô úp mặt vào lòng anh, ánh mắt trừng trừng nhìn những phóng viên đang hướng về phía anh, người mà bọn họ cho rằng sẽ giải đáp được tất cả thắc mắc và chính là tiêu đề hot nhất vào ngày mai.

- Trần tổng, anh và cô gái này từng xuất hiện tại buổi lễ từ thiện của bênh viện. Có phải anh vì cô ấy là hủy lễ cưới cùng Phạm tiểu thư?

- TRần tổng, anh có cảm thấy có lỗi với Phạm tiểu thư không?

- Xin hỏi, việc này sẽ ảnh hướng đến mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty, anh không lo lắng Phạm gia trở mặt vì con gái sao?

Tuấn Khôi gương mặt trở nên hắc ám, đôi mắt sắc bén nhìn bọn họ. Giọng nói lạnh như dao thốt lên đe dọa.

- Tôi không phải nghệ sĩ nỗi tiếng, các người không có quyền xen vào đời tư của chúng tôi.

- Anh không thể nói như vậy được, xin anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi?

- Tất cả các người nghe rõ đây, chuyện hôm nay nếu các người dám đưa lên báo, tôi sẽ cho tòa soạn đó đóng cửa. Còn chủ bài viết, sẽ được ăn cơm tù miễn phí, hiểu rỏ chưa. - Tuấn Khôi nói như thét. - Bây giờ nếu các người không giải tán, bảo vệ sẽ lôi cổ từng người cút ra khỏi nơi này. Các người quên khách sạn này thuộc quyền quản lý của ai sao?

Tuấn Khôi vừa nói dứt lời, một toán bảo vệ đã đi tới mà mời các phóng viên rời khỏi khách sạn. Rose hoàng hồn nhìn bọn họ rút đi hết liền rời khỏi bờ ngực rộng của anh, Rose nhìn anh rồi quay lưng đi.

- Hãy tự chăm sóc bản thân mình. - Tuấn Khôi nhìn Rose mà nói, anh thật sự muốn ôm người con gái ấy vào lòng hơn bao giờ hết. - Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, cô không cần lo sẽ bị phiền toái.

Rose dừng lại, nhưng không quay lại nhìn Tuấn Khôi. Nước mắt giấu tận trong tim bỗng rơi khỏi khóe mắt, cô tiếp tục bước đi, không muốn người đàn ông phía sau biết cô yếu đuối. Rose là mạnh mẽ, là tự tin.

Rose rời khỏi khách sạn, bước đến một chiếc ghế đá ở công viên gần đó khóc sướt mướt. Bao uất ức, bao đau thương trào ra, cô không quan tâm mọi người dòm ngó, không quan tâm bao nhiêu người cười chê vì người cô muốn được anh quan tâm thì anh lại trở nên lạnh nhạt.

Hôm sau, mặc dù lời nói của Tuấn Khôi rất oai hùng nhưng những báo mạng mới mở muốn câu lượt xem, giật tít nên liều mạng đăng bài, hình ảnh Tuấn Khôi ôm Rose vào lòng khiến người xem tin rằng vị tổng giám đốc trẻ này thật lắm tài nhiều tật.

Rose giả cầm trên tay Ipad đọc qua tin của Tuấn Khôi miệng nhoẻn cười. Cô bỏ thuốc vào trong ly sữa nhầm câu dẫn anh ta, ai ngờ anh ta lại đi tìm cô gái khác sao. Có lẽ anh ta nhận ra cô là giả rồi hay sao, Rose giả nhìn thấy Rin từ trên lầu đi xuống liền thay đổi nét mặt òa khóc.

- Mẹ, mẹ ơi, Tuấn Khôi… anh ấy...huhu. - Rose giả òa khóc khi gặp Rin.

- Có chuyện gì sao? - Rin khó hiểu hỏi.

- Mẹ xem. - Rose giả đưa Ipad cho Rin đọc tin tức bên trong. Rin ngẩng người đôi chút, Tuấn Khôi của cô, lại có bản tính này sao?

- Có lẽ có hiểu nhầm, con cần phải bình tĩnh đợi Tuấn Khôi về giải thích đã. - Rin vỗ về Rose giả, không muốn con dâu quá đau lòng.

- Không… con không muốn gặp anh ấy nữa.... con muốn quay về nhà. - Rose giả đứng lên tiến về phía phòng mình.

- Con không nên vội vàng như thế, ít ra hãy để Tuấn Khôi nói rõ mọi việc.

Rose giả nhất quyết đi lên phòng mình, hiện tại cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi này. Đã khá lâu cô không dám liên lạc với Trương Luật, cô đang không biết phải giải quyết tình hình như thế nào. Nhân cơ hội này cô phải bỏ đi…

Rose rời khỏi biệt thự Trần gia, Rin nhìn Rose giả rời đi mà trong lòng lo lắng công thêm sự lạ lẫm.

- Rose bình thường rất nghe lời mình, lại không giải quyết mọi chuyện một cách kì lạ như vậy. Rose… có phải là con gái mình hay không, hoặc là cô gái xa lạ lần trước nói sự thật. - Rin nhận thấy tình yêu thương từ đôi mắt của Rose thật, nhưng không thể nào tin cô gái đó.

************************

Tuấn Khôi quay trở về biệt thự nhận được tin Rose giả đã rời đi, anh nhoẻn miệng cười.

- Cô ta chắc chắn đi tìm đồng bọn rồi, tưởng đặt bẫy Tuấn Khôi này, không ngờ lại tự tay dẫn đường mình tìm nơi bọn chúng.

Tuấn Khôi mở máy tính lên, dò theo vị trí mà anh đặt chip trong điện thoại cô ta, xác định được vị trí của cô ta đang tới.

Tại phòng đọc sách, Minh Trí ngồi trên tay cầm một quyển sách chăm chú đọc.

- Thiếu gia, Tuấn Khôi đã đi rồi. - Trần Hậu nói.

- Tuổi thằng bé con quá trẻ và nóng nảy. Một mình nó có thể làm gì bọn chúng chứ. - Minh Trí lắc đầu.

- Vì vậy, chúng ta nên…. - Trần Hậu lấp lửng.

Minh Trí gật đầu, tay vẫn cầm quyển sách, mắt vẫn hướng về phía từng trang sách.

- Thiếu gia không đi sao?

- Tôi còn vài chuyện cần làm trước đã. - Minh Trí đáp.

- Vâng, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi… sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, tất cả bọn chúng. - Trần Hậu nhận mạnh.

Minh Trí im lặng, sau đó gật đầu.

Trần Hậu rời khỏi thì Rin từ ngoài vào trong, cô nghe hết mọi chuyện nhưng chưa hiểu rõ. Rin nhìn Minh Trí khẽ nói.

- Anh có thể nói em biết, chuyện gì đang xảy ra hay không?

Minh Trí nhìn Rin đi tới, đặt quyển sách trên tay xuống, ánh mắt tràn đây yêu thương nhin cô.

- Rin, có một chuyện anh sẽ nói em biết?

- Em đang nghe đây.

- Anh yêu em. - Minh Trí cười, ánh mắt trìu mếm nhìn Rin.

- Haha, chúng ta đã có tuổi rồi đó Trần tổng của tôi. Nhưng mà, anh không thể đánh lừa em lảng sang chuyện khác đâu.

- Quả thật em càng lúc càng nguy hiểm.

- Mau nói em biết.

Minh Trí trầm mặt, nhìn Rin ưu tư, không một nét cười.

- Rin, tình yêu giữa chúng ta trải qua thật nhiều sóng gió, cũng không ít kẻ ganh ghét ghen tỵ. Và anh phát hiện, vì chúng ta sống quá hạnh phúc, lòng thù hận của bọn họ lại dâng cao hơn, chúng đang dùng một âm mưu thâm độc để quấy phá chúng ta. Và chúng nhắm đến là Tuấn Khôi, và người con trai chúng ta yêu là Rose.

- Là ai? Chẵng lẽ…

- Đúng, là Tố Uyên.

- Không phải cô ta đã vào tù để trả giá cho những tội lỗi cô ta gây ra rồi sao? - Rin căm hận, cô ta… chính là người giết Pi.

- Cô ta quá mưu mô… không thể nghĩ rằng một người phụ nữ yếu đuối lại có thể nham hiểm như vậy.

- Minh Trí, chúng ta phải làm sao đây. - Rin lo lắng, cô cảm giác được nguy hiểm đang rình rập.

- Rin, anh thề bằng mọi giá, anh sẽ bảo vệ ngôi nhà này, gia đình này. - Minh Trí ôm Rin vào lòng.

Minh Trí rời khỏi biệt thự Trần gia, một mình lái xe đến khu biệt giam nơi mà Tố Uyên đang bị giam giữ bên trong. Tại một căn phòng thăm nuôi, hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt Minh Trí tỏ ra khinh miệt, Tố Uyên cười cợt.

- Hôm nay, Trần Minh Trí lại đến thăm tôi sao, quả thật đáng ngạc nhiên.

- Cô dừng lại, tôi sẽ xem như chưa từng có việc gì xảy ra.

- Dừng lại sao, tôi bị giam trong này, có thể làm điều gì.

- Cô nghĩ có thể qua mặt Minh Trí tôi sao, cô… vì sao lại chỉ sống trong thù hận.

- Haha, tôi… dù có chết cũng sẽ theo gia đình họ Trần nhà anh, đến khi các người không còn gì từ tiền tài đến hạnh phúc.

Minh Trí nhìn Tố Uyên bằng đôi mắt vướn màu máu, chỉ là anh tội nghiệp cô ta sống trong môi trường không tốt, anh và cô ta cũng đã từng có khoảng thời gian bên nhau, nhưng có lẽ anh đã nhầm, bản chất là không thể thay đổi.

- Xem như cơ hội cuối cùng cô cũng đã cho qua, tôi sẽ không dung túng nữa. - Minh Trí nói xong, đứng lên.

- Nếu được chết trong tay anh, tôi cũng sẵn lòng. - Tố Uyên nhoẻn miệng cười.

- Giết cô, chỉ làm bẩn tay tôi. - Minh Trí quay lưng bỏ đi.

***********************************

Tuấn Khôi đi theo vị trí trên máy tính, một nơi hoang sơ hẻo lánh. Chính giữa rừng cây là một căn nhà khang trang được làm bằng gỗ. Nhìn từ xa anh đã thấy bóng dáng của Rose giả bên trong, Tuấn Khôi tiến lại gần hơn một chút, núp vào bên cửa lắng nghe bọn chúng nói.

- Đại ca, có lẽ bọn chúng đã biết con là giả rồi. Con không thể quay về được, rất nguy hiểm. - Rose giả lo sợ nói.

- Ta cũng nghĩ như vậy, theo như lời con nói. Có lẽ chúng ta phải làm theo kế

hoạch hai rồi, không thể dùng con tiến vào phá hoại Trần gia được nữa.

- Con xin lỗi, nhưng... mẹ của con... thế nào rồi ạ.

- Yên tâm, bà ấy đang điều trị hóa trị, sẽ tiến hành phẫu thuật trong nay mai.

- Con cảm ơn vì đã cứu lấy mẹ con. - Rose giả khẽ rơi nước mắt.

Tuấn Khôi nghe xong, trong lòng mặc dù rất hận cô ta vì đã khiến Rose của anh chịu nhiều tổn thương, nhưng... cô ta làm điều đó là vị mẹ cô ta cần tiền chữa bệnh.

- Anh là ai? - Từ phía sau, một giọng nói vang lên.

Tuấn Khôi vội quay đâu lại, nhìn thấy một tên canh cửa đang đi tới liền dùng chân đạp ngã hắn ta.

Bên trong nghe có động, Trương Luật cùng đàn em nhanh chóng lao ra. Hiện tại Tuấn Khôi đang bị thế bao vây, khó lòng mà đánh hạ được bọn chúng.

- Mày gan to thật, lại dám vác xác tới đây. - Trương Luật nhận ra Tuấn Khôi liền nói.

- Vì sao anh biết nơi này mà tới? - Rose giả tròn mắt ngạc nhiên.

- Haha, nó đã cài chip trong điện thoại của cô, tôi biết điều đó nên đã đợi nó nãy giờ.

Tuấn Khôi không ngờ mình lại trúng mưu của TRương Luật, Tuấn Khôi nhìn Rose giả rồi Trương Luật nói.

- Các người có hận thù gì với Rose, vì sao hãm hại cô ấy.

- Người bọn ta muốn hại là Trần gia. Là Trần Minh Trí. - Trương Luật đáp.

- Baba tôi đã làm gì, ông ấy là một người công tư phân minh, luôn làm việc với lập trường kiên định và tuyệt nhiên không hề hãm hại ai.

- Tao phải trả thù cho Tố Tố, mày biết Tố Tố đúng không? Mày là người đã giết con gái tao. - Trương Luật bước tới, đưa súng vào đầu Tuấn Khôi.

- Tố Tố là con gái ông sao? Vậy Tố Uyên, bà ta là vợ ông?

- Trần gia mày, đã giết chết con gái duy nhất của tao. Bọn mày phải trả giá cho điều đó. - Trương Luật kích còi, đôi mắt ánh lên thù hận.

Tuấn Khôi nhớ đến Tố Tố liền cảm thấy thương xót.

- Cô ấy là một cô gái đáng yêu và nghĩa khí. Dùng mạng sống để bảo vệ ngươi cô ấy trao tình cảm, cả đời có lẽ tôi không thể quên được hình ảnh người con gái gục xuống trước mắt tôi. Ông nói đúng, cái chết của Tố Tố chính là do tôi.

- Tao sẽ lấy mạng mày để con gái tao yên nghĩ.

- Một mạng đổi một mạng, chí mong ông đừng làm hại Rose nữa. Cô ấy không liên quan đến thù hận của chúng ta. - Tuấn Khôi nói.

- Được, tao nhất định sẽ không lôi theo người vô tội vào cuộc nữa. - Trương Luật hận Trần gia giết con gái, lần Tố Uyên nói phải giết Rose khiến ông đã mất ngủ hằng đêm vì cảm thấy tội lỗi.

- Được, ông bắn đi. - Tuấn Khôi nhắm mắt lại, anh cò thể chết vì Rose... nhưng anh không muốn Rose thương tiếc anh, càng hận sâu càng tốt. Tuấn Khôi ngửi thấy mùi nguy hiểm trong chuyện này, đành lạnh lùng đẩy cô ra xa mình, lại càng không thể thú nhận rằng anh đã nhận ra cô ngay từ lúc cô bước vào lễ đường vạch mặt cô gái kia. Anh sợ cô gặp nguy hiểm, sợ cô lại đau đớn khi lỡ như anh gặp phải chuyện không may. Tuấn Khôi cảm thấy vô cùng an tâm, ít ra nếu như anh chết cô có thể sống bình an vô sự.

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 136: Ngoại truyện TYDS phần 34

- Hãy đền tội cho cái chết của con gái tao. - Trương Luật hét lên, khẩu súng chăm chăm vào đầu Tuấn Khôi, ngón tay trỏ đưa vài cò súng, mạng sống của anh như ngàn cân treo sợi tóc.

- Khoan đã, con gái anh không phải do Tuấn Khôi giết. - TRần Hậu bước vào, ánh mắt nhìn khẫu súng trên tay Trương Luật cả kinh, nếu Tuấn Khôi bỏ mạng tại nơi này, không biết thiếu gia Minh Trí sẽ làm gì bọn chúng.

- Mày… tại sao tao phải tin lời mày nói. - Trương Luật nhìn về phía Trần Hậu ngạc nhiên, vì sao hắn ta lại xuất hiện tại nơi này.

- Anh đã bị Tố Uyên lừa rồi, phát súng lấy đi mạng con gái mày là do cô ta bắn, bàn tay cô ta nhượm đầy máu chính con gái cô ta. - Trần Hậu nói. - Trương Luật, anh xét cho cùng cũng là một tay giang hồ thứ thiệt, vì sao phải nghe lời của cô ta chứ. Anh không còn nhớ cô ta đã mang anh ra làm vật lót đường, còn cho người truy giết anh sao?

- Chuyện đó, chính mày đã lừa tao. Lần đó Tố Uyên đã giải thích rằng muốn tìm tao để cùng nhau chạy trốn, nhưng cuối cùng vì tao không có bên cạnh nên mọi chuyện mới xảy ra như vây.

- Và anh tin lời con rắn độc đó sao?

- Tao tin vào tình cảm sâu nặng giữa tụi tao, mày dám cả gan đến nơi này, liệu không muốn sồng nữa sao?

- Quả là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. - Trần Hậu lắc đầu. - Nếu mày bắn Tuấn Khôi, Trần gia sẽ cho san bằng nơi này, mạng sống của mày và cả Tố Uyên e rằng khó giữ, cả bọn đàn em đang đứng nơi này nữa, tất cả sẽ chìm trong biển máu. - Trần Hậu đe doạ.

- Dì Tố Uyên cũng không nói phải giết chết Tuấn Khôi, chúng ta không nên mạo hiểm như vậy. - Rose giả đi tới nói với Trương Luật.

Trương Luật bị phân tâm đôi chút, tay cầm súng hạ xuống khỏi đầu Tuấn Khôi. Trần Hậu biết có chút xao động từ Trương Luật liền giơ sung bắn chỉ thiên. Trương Luật bất ngờ nhìn thì xung quanh bọn họ người của Trần Hậu đã bao vây. Khắp vùng núi rừng này, đầy rẫy người của Trần Hậu, không cho một con kiến nào trốn thoát.

- Mày… mày dám qua địa bàn của tao để uy hiếp tao sao?

- Địa bàn của mày sao, haha, người của tao đã bao vây hết quanh khu này. - Trần Hậu nhìn bon đàn em le que của Trương Luật. - Mày quả thật tự đắc, chỉ có bao nhiêu đây người bên cạnh thôi sao. - Nhìn sang bọn đàn em nói. - Các người, khôn ngoan thì hạ vũ khí xuống, giữ lại cái mạng hèn đi.

- Haha, mày muốn giết tao sao? - Trương Luật không lộ vẻ sợ, ánh mắt không chút thay đổi.

- Tao muốn kết thúc mọi chuyện tại đây, mạng sống của mày là do thái độ của mày quyết định. - Trần Hậu nói.

Tiếng súng vừa rồi chính là ám hiệu của Trần Hậu, bọn đàn em của anh bắt đầu bắt lại những tên đi theo Trương Luật. Chỉ riêng Trương Luật và Rose giả vẫn đang ngồi trong căn phòng gỗ.

- Mày muốn gì, vì sao không ra tay đi. - Trương Luật ngồi khá lâu trong phòng, Trần Hậu ngồi đối diện không nói điều gì.

- Đừng vội, chúng ta có khách đến. - Trần Hậu đáp.

Trương Luật không hiểu người đàn ông kia đang nói có khách là ám chỉ ai, Trương Luật không hỏi nữa đành ngồi chờ đợi.

Tiếng xe hơi bên ngoài chạy vào, trên xe người đàn ông chững tuổi nhưng toát lên đầy vẻ phong độ, phía sau anh là Tố Uyên bước xuống, nhưng là do một đàn em áp giải đi vì có vẻ cô ta phản kháng không hợp tác.

Trương Luật tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vì sao Tố Uyên lại đi cùng Minh Trí tới nơi này. Thì ra Trần Hậu nói khách kia, chính là bọn họ sao.

- Có mặt đầy đủ mọi người ở tại nơi này, chúng ta bắt đầu giải quyết tất cả thù hận và hiểu lầm hiện đang tồn tại. - Trần Hậu nói.

- Hiểu lầm ư, giữa chúng ta có hiểu lầm sao? - Tố Uyên nhếch miệng nói. - Các người lại muốn diễn trò gì tại nơi này nữa, muốn giết cứ giết đi.

- Tố Uyên, nếu tôi muốn giết cô thì một phát súng này sẽ nhanh chóng đi cái mạng sống rắn độc của cô. Chỉ là tôi không làm điều đó, sự thật mãi mãi không bao giờ che giấu được, dù cho cô có mưu mánh cỡ nào đi chăng nữa. - Trần Hâu khinh miệt mà nói, cô ta nghĩ mình là ai chứ.

Minh Trí không muốn dài dòng đôi co nữa liền nhìn Trần Hậu nói:” Mang người vào đi.”

Trần Hậu ra hiệu cho đàn em dẫn theo một người khác bước vào. Trương Luật nhìn tên này liền nhận ra đây chính là thân tính của Tố Uyên, nhiều lần được cô ta tin tưởng giao rất nhiều nhiệm vụ bí mật.

- Đây chẳng phải là… - Trương Luật nói.

- Đúng, đây là thân tín của cô ta.- Trần Hậu nhìn vào người đàn ông kia nói. - Cậu mau nói ra Tố Tố là bị ai bắn chết.

- Dạ, hôm đó mọi thứ đều lộn xộn cả. Chị ấy giương súng muốn bắn vị thiếu gia kia nhưng tiểu thư Tố Tố lại đỡ viên đạn kia, sau đó lại vì cứu mẹ mà lĩnh thêm một viên khác, máu tràn ra khắp mọi nơi. Và cuối cùng, một viên đạn ngay tim đã cướp đi sinh mạng của tiểu thư.

- Viên cuối cùng, là do ai bắn. - Trương Luật thương tâm con gái, tức giận đỏ mặt.

- Dạ… là do… chị đại bắn. - Giọng nói run rẩy.

Trương Luật dùng ánh mắt chứa lửa nhìn sang Tố Uyên.

Tố Uyên dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra nói:” Tôi cũng chẳng phải nhắm bắn con gái của anh, chỉ là nó quá ngu ngốc muốn bảo vệ thằng nhãi ranh kia. Chết đi cũng tốt, không còn mê mụi vì cái tình cảm ngu ngốc kia.”

- Cô… đó là con gái của cô. - Trương Luật tức giận hét.

- Một công cụ thì đúng hơn. - Minh Trí lắc đầu nói, cô ta lại quá mất nhân tính như vậy.

- Trương Luật, anh cũng không nên quá tức giận làm gì. Ngay từ đầu tôi đã nói cô ta chỉ lợi dụng anh mà thôi, anh đã giúp cô ta làm quá nhiều việc sai trái rồi, phải quay đầu thôi. - Trần Hậu nói.

Trương Luật nhìn chằm chằm Tố Uyên, sau đó bước tới trước mặt Tố Uyên, đôi môi mấp máy.

- Tố Tố có phải là kết quả giữa tình cảm của tôi và cô hay không?

- Nó là con gái anh và cũng là con gái tôi, nhưng thật tiếc, không hề tồn tại tình cảm. - Tố Uyên biết mọi chuyện đã đi quá xa, không còn muốn lưu luyến con người bất tài này.

Trương Luật quay sang Minh Trí nói:” Mọi người có thể ra ngoài hay không, tôi có việc cần nói với Tố Uyên.”

Trần Hậu đợi lệnh từ Minh Trí.

Minh Trí gật đầu, sau đó mọi người dời ra ngoài.

Bên ngoài, trời lại mưa rả rích, bầu trời u ám như cái không khí hiện tại. Tuấn Khôi đi về phía Minh Trí nói.

- Baba…

- Ta biết con muốn hỏi điều gì? Nhưng… có lẽ nên để mọi thứ vào quên lãng đi. Con yên tâm, ta sẽ dùng mọi cách bảo vệ mẹ con con, không ai được phép động vào người của Trần gia ta.

- Baba chính là người con thần tượng và tôn trọng nhất. Chưa khi nào con không tin tưởng người, người có thể nói con biết người sẽ làm gì bọn họ hay không?

- Bọn họ… đáng chết. - Minh Trí lạnh lùng nói.

Rose giả nghe giọng nói sắc lạnh của Minh Trí thì xanh mặt lo sợ, ý ông ấy “ bọn họ” không phải là bao gồm cả cô luôn sao?

- Tuấn Khôi, tôi… tôi không có ý lừa gạt anh đâu… tôi… bị ép buộc. - Rose giả chạy đến gần Tuấn Khôi nói, cô tin rằng con người của Tuấn Khôi rất thương người.

Tuấn Khôi nhìn Rose giả, gương mặt này của cô càng khiến anh tức giận hơn. Tuấn Khôi đưa tay mình lên cằm Rose giả, bóp mạnh như muốn phá nát gương mặt này.

- Á. - Rose giả đau đớn kêu lên.

- Gương mặt này, cô không có tư cách mang nó. - Tuấn Khôi tức giận. - Hủy đi.

- Anh… muốn làm gì tôi? - Rose giả tột cùng lo sợ.

- Cô nghĩ tôi muốn làm gì cô. Dám qua mặt Tuấn Khôi này sao, lại dám bỏ thuốc tôi sao, gan cô cũng quá lớn rồi.

Rose giả không dám đáp, gương mặt đầy nước mắt vì đau đớn.

- Hủy gương mặt này cho tôi. - Tuấn Khôi ra lệnh.

- Dạ. - Một thuộc hạ phía sau lên tiếng.

- Đừng, xin anh… đừng mà. - Rose giả quỳ xuống van xin. - Tôi biết tội của mình rồi, đừng hủy nó đi, tôi xin anh mà. - Khóc lớn.

- Mang đi. - Tuân Khôi hất tay Rose giả ra khỏi người mình.

Minh Trí không nói gì, để mặc Tuấn Khôi tự giải quyết cô gái kia.

Hai người họ bên trong đã lâu nhưng không nghe thấy động thái gì, ít nhất cũng phải có lời qua tiếng lại. Điều này khiến Minh Trí vô cùng mất kiên nhẫn.

Trương Luật ngồi đối diện Tố Uyên, thật ra cảm giác hiện tại của hắn ta là quá đau lòng. Đối với một người trong giang hồ hiểm ác này, hắn ta yêu Tố Uyên là thật lòng, thật đến mức bị cô xỏ mũi, hắn biết cô đang lợi dụng thế lực của hắn ta để trả thù TRần Minh Trí. Đâu ngờ, hắn nghĩ hai người đã có chung với nhau Tố Tố, cô ta cũng yêu hắn, nào ngờ con người cô ta còn máu lạnh hơn cả một đại ca như hắn.

- Tôi không tốt với em sao? - Trương Luật khẽ nói.

- Tốt, anh rất tốt với tôi, xem ra trên đời này chỉ có một mình anh là luôn làm theo những yêu cầu của tôi.

- Em ở bên tôi vì tôi có thể thực hiện những điều đó ư?

- Có thể nói là như vậy. Mục tiêu lớn nhất trong đời Tố Uyên này là trả thù, đáng ra tôi phải chính là phu nhân là họ Trần quyền quý cao sang kia, chẳng phải là một người tình của một tên giang hồ.

- Ngay cả con gái cũng không cần nữa sao. Tôi đã quá nhu nhược khi đồng ý cho em dùng con gái để thực hiện kế hoạch này, không ngờ phát súng gim vào tim Tố Tố chính từ bàn tay của cô.

Tố Uyên nhếch mép cười rồi lắc đầu:” Con gái tôi, tôi sinh ra nó, mạng sống của nó không phải là do tôi tạo ra sao. Haha, tôi đã dạy nó rằng không được phép yêu bất cứ tên đàn ông nào, cuối cùng lại đi đặt tình cảm vào kẻ thù, anh thử hỏi nó có đáng chết hay không. Tôi đây cũng không nhẫn tâm đến mức muốn giết nó, chỉ là nó ngu ngốc đỡ phát súng đó, tự mình làm tự mình chịu thôi, không thể trách tôi được.

Trương Luật máu dồn về não, cô ta… lại có thể nói những câu không có tính người như vậy. Trương Luật giương súng trên tay về phía Tố Uyên.

- Tôi đã mang cô ra khỏi ngục tù. Không phải mạng sống của cô cũng phụ thuộc vào tôi sao?

Tố Uyên không rung sợ, nhìn Trương Luật:” Anh có thể bắn sao?”

- Cô nghĩ là không sao?

****************************

Đoàng. - Tiếng sung vang lên. Minh Trí nhíu mày lại.

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 137: Ngoại truyện TYĐS phần 35.1: Mẹ Pi, con đi theo mẹ

Thiên Bảo mở cánh cửa căn nhà chung cư cao cấp của mình, anh cứ ngỡ rằng Rose đang ở bên trong nên vui vẻ mang một ít thức ăn vặt và bia để ăn mừng anh đã tìm ra bằng chứng chứng minh cô chính là Rose thật sự. Thiên Bảo vừa cười vừa đi vào bên trong, căn nhà lạnh tanh không có một chút hơi ấm con người, anh nhìn xung quanh quả nhiên Rose không có ở nhà.

- Rose, em có trong đó không? - Thiên Bảo gõ cửa phòng cô, không nghe thấy tiếng trả lời.

Thiên Bảo đẩy cửa đi vào, bên trong mọi thứ đều trốn trơn. Rose đã dọn đồ mình bỏ đi, tờ giấy kết quả ADN của Rose và KEn trên tay Thiên Bảo rơi xuống, anh nhanh chóng lao ra khỏi nhà hy vọng sẽ đuổi theo và tìm ra cô.

Điện thoại của Rose đã không thể liên lạc được, Thiên Bảo nhanh chóng gọi cho người trong bang hội ra lệnh tìm kiếm Rose thì biết được mọi người đã dồn sức để đi theo Trần Hậu mà bảo vệ Tuấn Khôi.

- Đã xảy ra chuyện gì chứ, vì sao bọn họ không hề nói điều gì với mình. - Thiên Bảo tức giạn bóp chặt điện thoại trong tay.

**********************

Rose kéo vali trên tay một mình lê bước đi, bóng dáng cô đơn bi thương ấy khiến mọi người quay người nhìn cô. Rose không khóc, cũng không cười, gương mặt cứng đờ lạnh băng cứ thế bước đi, trên đoạn đướng dài.

- Cô tìm ai? - Một tên vệ sĩ áo đen bước tới khi Rose đứng trước cửa Trần gia.

- Tôi tìm Trần phu nhân. - Rose khẽ nói.

- Cô chẳng phải là người thiếu gia căn dặn không được phép lại gần Trần gia sao, mau đi đi, tôi không muốn ra tay với phụ nữ. - Tên vệ sĩ xua đuổi.

- Tôi chỉ muốn nói với phu nhân một lời thôi, hãy cho tôi gặp đi mà. - Rose khóc, ít nhất cô muốn lưu giữ hình ảnh mẹ Rin trước khi ra đi đến một nơi mà cô cũng chưa thể xác định.

- Không được, mau đi đi, nếu cô không nghe lời thì đừng trách tôi.

- Tôi van xin anh mà, cho tôi vào đi. - Rose khóc càng lớn hơn, từ khi nào để vào được căn nhà thân quen này lại khó khăn như vậy. - Mẹ ơi, mẹ Rin ơi, con là Rose mà, vì sao mẹ không nhận ra con chứ.

- Mang cô ta đi, không thể kinh động tới phu nhân. - Tẹn vệ sĩ ra lệnh cho hai người đứng gần đó

- Không, buông tôi ra, mẹ Rin ơi… mẹ…. - Rose khóc thét lên, hy vọng tiếng khóc thê lương kia… có thể khiến mẹ Rin nghe được.

Biệt thự Trần gia rộng lớn, từ cổng vào để đi được vào đến ngôi nhà là một khoảng sân rộng và đầy cây cối, dù cô có khóc lớn đến thế nào, có gào thét bao nhiêu thì bên trong khó có thể nghe thấy. Rose tự mình biết điều đó, nhưng cô cứ khóc lớn hơn, gào thét lớn hơn nhưng mọi thứ đều đi vào vô vọng, cô bị bọn họ đẩy ra xa, đuổi đi cho đến khi cô kéo vali rời khỏi khá xa căn biệt thự nguy nga lộng lẫy kia.

Rose bước đi tiếp tục, đôi chân mỏi nhừ nhưng vẫn không ngừng lại. Cô tiến tới căn nhà gắn liền với tuổi thơ đầy màu hồng của mình. Đứng trước biệt thự Phạm gia, cô bấm chuông.

- Cô tìm ai? - Một người làm trong nhà bước ra mở cửa.

- Tôi tìm Phạm lão gia. - Rose hơi ngượng, trước đây cô chưa bao giờ phải gọi baba Ken bằng danh xưng xa lạ kia.

- Cô có hẹn trước không, Phạm gia không tiếp người lạ. - Cô gái người làm không muốn cho Rose vào.

- Từ khi nào muốn gặp Phạm gia phải hẹn trước chứ, cô là ai, tôi chưa từng gặp cô trước đây. - Rose tức giận, cô gái người làm xa lạ này là ai chứ.

- Tôi là người làm mới ở đây, phu nhân đã căn dặn nơi này không phải ai cũng có thể vào, đặc biệt là những cô gái trẻ đều không được phép cho vào gặp lão gia?

- Phu nhân? - Rose tròn mắt. - Từ khi nào Phạm gia này có phu nhân chứ, mau tránh ra cho tôi. - Rose tức giận mất kiềm chế, baba Ken từ khi nào lấy mẹ kế cho cô chứ.

Cô gái người làm bị Rose đẩy ra té ngã liền hét toáng lên, mọi người trong nhà chạy ra ngoài. Rose nhìn hết mọi người trong nhà, tất cả đều xa lạ, ngay cả người chăm sóc cô từ khi còn bé cũng không còn ở nơi này.

- Đây… thật sự là Phạm gia sao… các người...cô, cô, và cả cô nữa…. các người là ai. - Rose hét toáng lên, cô quên mất mình hiện tại không còn là Rose nữa.

- Có chuyện gì mà ồn ào như vậy hả? - Một người phụ nữ bước xuống, đôi mắt lăm lăm nhìn Rose.

- Thưa phu nhân, cô gái này tìm lão gia, chúng tôi đã ngăn cản nhưng cô ta cứ thế mà chạy vào ạ. - Cô gái người làm run sợ nói.

- Cô… tìm chồng tôi sao? - NGười phụ nữ kia nói.

Rose nhìn người phụ nữ trước mắt, thì ra là bà ta, hèn gì trông lại quen mắt như thế.

- Từ khi nào, một thư kí của tồng giám đốc lại tự xưng là vợ của ông ấy như vậy. Xem ra là bà qúa trèo cao rồi. - Rose khinh miệt.

- Cô… cô là ai? - Người phụ nữ kia tức giận nói.

- Tôi nói cho bà biết, khôn hôn thì cút khỏi ngôi nhà của chúng tôi. Tôi không bao giờ cho phép bất cừ người phụ nữ nào khác bước vào căn nhà này, đặc biệt là bà. - Rose nói với giọng run lên đầy lửa.

- Haha, mày nghĩ mày là ai hả? Cùng lắm cũng chỉ là một con tình nhân của ông ấy mà thôi. May có hơn gì người khác mà lớn giọng như vậy, ít nhất ông ấy còn mang tao về nhà, còn mày có lẽ bị bỏ bê đến mức phải lết xác đên đây tìm sao?

- Hừ! Bà nghĩ ai cũng thấm kém như bà sao? Tôi không phải là tình nhân của ông ấy.

- Vậy mày là gì, mà dám lớn giọng ở đây.

- Tôi là Rose, con gái của baba Ken. - Rose hùng hổ nói.

- Hahahaha, mày nghĩ tao không có mắt à. Rose tiểu thư đã kết hôn cùng Trần thiếu gia và đang sống tại nhà họ Trần. Cô ấy là một tiểu thư khuê các và vô cùng xinh đẹp, còn mày hahaha, cũng không đến nỗi tệ, nhưng mày tự xưng chính mày là Rose, chỉ là một câu truyện cười không hay chút nào.

Rose không biết phải đáp thế nào đây, quả thật cô không có gì để chứng minh cô chính là Rose.

- Kim Loan, có chuyện gì mà mọi người ở nơi này đông như vậy? - Ken thấy mọi người ồn ào thì từ trong phòng đọc sách bước ra.

- Ken à, không có chuyện gì đâu, em có thể giải quyết được. - Người phụ nữ quay đầu lại lên tiếng.

- Baba, là con đây… con là Rose đây… baba ơi .- Rose nhìn thấy Ken, bao nhiêu thương nhớ vỡ oà, cô chỉ muốn được ông ôm vào lòng cưng nựng như ngày xưa.

- Rose sao? - Ken nhìn Rose đầy vẻ khó hiểu. - Cô không phải là người phá đám cưới của Rose, rồi tự nhận mình là con gái tôi sao. - KEn bước tới gần Rose hơn. - Vì sao cô lại làm như vậy, mục đích là gì hả?

- Baba, ai không tin con con mặc kệ, nhưng từ bé con đã lớn lên bên cạnh người, người phải tin con chứ. Con rất nhớ người, baba Ken ơi, vì sao baba lại thay hết người làm thân quen trong nhà, lại đón bà ta về. Mẹ Pi của con nhìn thấy, baba không sợ mẹ Pi buồn sao, huhuhu mẹ Pi ơi, mẹ Rin và baba đều không tin con, con có nên về bên cạnh mẹ hay không. - Rose ôm lấy Ken mà khóc lớn.

Từ phía sau Ken, Rose không còn nhìn thấy bàn thờ của mẹ Pi, cô hoảng hốt đầy Ken ra khỏi người, đôi mắt ánh lên sự giận dữ.

- Di ảnh của mẹ tôi đâu, bàn thờ mẹ tôi đâu. - Rose liếc nhìn người phụ nữ kia. - Có phải chính bà đã đưa nó đi.

Ken khó hiểu, nhìn sang hướng di ảnh của Pi, nơi bàn thờ và di ảnh của Pi đã biến mất, thay vào đó là một bộ salon sang trọng.

- Kim Loan, cô đã làm cái gì hả, ai cho phép cô động vào hả. - Ken nói.

- Ken, em… em nhờ một thầy phong thuỷ về xem… ông ấy nói bàn thờ để nơi đó rất là không hợp, khiến mọi chuyện trong gia đình xào xáo, chuyện làm ăn không phát triển nên em đã dời đi ra phía nhà sau. Em… chỉ muốn tốt cho anh mà thôi, em xin lỗi, huhu.

Rose nghe xong chạy ngay về phía nhà sau, cô nhìn thấy di ảnh của mẹ Pi đang nằm trên chiếc bàn thờ bám đầy bụi vì không ai chăm sóc. Rose đau lòn đến mức chỉ biết khóc lớn, cô đã xa nơi này quá lâu rồi sao, để không ai chăm sóc người mẹ đã sinh ra cô.

Rose ôm di ảnh của Pi, quỳ xuống dưới chân bàn thờ mà khóc.

- Mẹ, con xin lỗi.... con đã về muộn… để mẹ bị bọn họ ức hiếp rồi.

Rose nhìn về phía Ken.

- Baba, người… vì sao lại đưa người phụ nữ kia về nơi này.

- Cô gái, cô đang đóng kịch sao. Chuyện gia đình tôi, tôi tự giải quyết, cô nên rời khỏi đây trước khi tôi cho người mời cô đi. - Ken tức giận nói, cô ta là ai mà lại nói với anh với giọng điêu đầy oán trách như vậy.

- Con...

- Mau biến đi, nơi này không đón chào cô. - Người phụ nữ kia được nước nói thêm, giọng điệu kênh kiệu.

Rose trên tay vẫn ôm di ảnh của mẹ cô, nước mắt tràn ra bờ mi ướt đẫm. Rose đặt di ảnh lên phía trên bàn thờ, đôi môi khẽ cười. Rose dùng áo lau sạch vết bụi bẩn trên ảnh, khẽ nói:” Mẹ, con đi theo mẹ, con nhất định tin rằng mẹ nhận ra con, phải không?”

Rose nhìn ảnh Pi, nụ cười hiền của Pi vẫn trên bức ảnh, Rose rời khỏi biệt thự Pham gia.

- Cô gái, vali của cô. - Một người hầu chạy theo sau.

- Làm ơn, vứt hết hộ tôi. - Rose quay đầu nói xong, tiếp tục bước đi.

Ken quay về phòng đọc sách của mình, anh không thể nào quên được hình ảnh con bé đó ôm di ảnh của Pi mà khóc. Còn câu nói cuối cùng trước khi đi của con bé ấy, khiến lòng Ken như lửa đốt.

Ken không suy nghĩ nhiều nữa, đóng quyển sách đang đọc dỡ mà chạy ra khỏi biệt thự.

***************************

Minh Trí nghe tiếng súng bên trong thì nhanh chóng cùng mọi người chạy vào. Bên trong là Tố Uyên vẫn đang ngồi trên ghế, Trương Luật lại nằm trên vũng máu tươi.

- Cô đã giết hắn sao? - Minh Trí kinh ngạc.

- Haha, đã hết giá trị lợi dụng lại còn muốn giết tôi sao. Tôi thừa biết hắn ta không nỡ ra tay với tôi, nên tôi đã nhanh tay hơn một chút.

- Tố Uyên, cô thật nhẫn tâm, hắn ta ít nhiều với cô cũng là một tình cảm chân thành. Nay cô lại giết hắn không một chút thương tiếc sao? - Minh Trí nói.

- Nói về phương diện tình cảm, chẳng phải tôi và anh trước kia cũng đã yêu nhau sâu nặng sao, cũng chẳng phải anh đã bỏ tôi đi theo con đàn bà kia sao. Tình cảm sao, giả tạo… tất cả chỉ là lừa dối mà thôi.

- Cô là vì chuyện đó mà ôm hận sao? - Minh Trí ngán ngẩm.

- Tôi hận mình không thể giết được anh và con đàn bà kia. Các người có chết cũng phải chết trong đau đớn, haha, anh không biết sao Minh Trí, mọi thứ mà cô ta có được đáng ra phải là của tôi, vì sao tôi phải yêu hắn ta chứ, người tôi muốn kết hôn là anh, mọi thứ đều không được như ý của tôi, hắn ta bám theo tôi thì tôi sẽ sử dụng như một nước cờ của mình, hắn ta tự mình lao vào và phải nhận kết quả như hôm nay.

- Cô vẫn như ngày nào, tàn độc và nhẫn tâm. - Minh Trí nói xong, đứng lên. - Mọi người rút thôi, hãy để họ tự mình giải quyết. - Nhìn xuống Trương Luật đang nằm. - Có lẽ anh đã nghe những gì cô ta nói rồi, tôi tin là một người đàn ông sẽ không bị chữ tình làm quá mù quáng.

Minh Trí, Trần Hậu và mọi người đi ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, Tố Uyên không hiểu chuyện gì, chẳng phải một phát cô đã bắn vào tim hắn rồi, Minh Trí còn nói điều đó là điều gì.

- Thiếu gia, anh nghĩ họ có cùng nhau bỏ trốn hay không? - Trần Hậu không an tâm mà nói.

- Nếu cậu nghe người cậu yêu thương thật lòng nói ra những câu đó, cậu sẽ thế nào?

Trần Hậu im lặng hiểu ý Minh Trí.

Trương Luật đứng dậy, nhìn Tố Uyên bằng đôi mắt căn hờn.

- Không ngờ, cô lại đối với tôi như vậy. Cô không yêu tôi, tôi có thể bỏ qua, cô lợi dụng tôi tôi cũng có thể không truy cứu. Nhưng tôi thật không ngờ cô có thể nhẫn tâm giết tôi không một chút thương tiếc như vậy.

- Anh… vì sao chưa chết.

- Trần Minh Trí đã đưa tôi bộ áo chóng đạn này, máu này cũng chỉ là máu giả mà thôi. Không ngờ anh ta thật hiểu tâm địa của cô như vậy.

- Đúng, tôi giết anh một lần không được, lần này tôi không tin không giết được anh. - Tố Uyên đưa súng nhắm về phía đầu Trương Luật nhanh chóng bóp cò.

*****************

- Nhưng liệu hắn ta có dám ra tay hay không, hay một lần nữa để Tố Uyên ra tay trước. - Trần Hậu lo lắng hỏi.

- Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nên bên trong khẩu súng của cô ta, tôi chỉ để lại một viên đạn.- Minh Trí khẽ nói, ánh mắt không một chút biểu cảm, lạnh như băng.

*******************

- Một lần nữa, cô lại muốn giết tôi. - Trương Luật thật sự không nỡ ra tay, nhưng một lần nữa người phụ nữ anh yêu lại muốn giết anh như vậy, thật sự không thể tha thứ.

Tố Uyên lần này sợ đến xanh mặt, vì sao súng lại không còn đạn chứ.

- Đoàng. - Tiếng súng thứ hai phát ra trong căn nhà gỗ.

*************

- Chúng ta có nên quay lại xem xét tình hình hay không, thiếu gia? - Trần Hậu nghe tiếng súng liền nói.

- Nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi cảnh sát tới. - Minh Trí nói.

- Ai báo cảnh sát ư? - Trần Hậu hỏi.

- Nghe tiếng bom nổ, sẽ tự tìm đến?

- Bom ư? - Trần Hậu ngạc nhiên.

Chưa kịp nói hết câu.

- Đoàng. - Một tiếng súng vang lên.

- Ùm! Ầm…. - Sau đó là tiếng nổ lớn.

Căn nhà gỗ nổ tung, lửa thiêu đốt mọi tội ác.

- Vì sao anh biết có bom? - Trần Hậu kinh ngạc nói.

- Anh có nhìn thấy những thùng gỗ bên cạnh góc nhà không, trong đó chứa bom. Khi bước vào tôi đã nhìn thấy thùng gỗ ấy đặt ở đó một cách rất vô cùng kì lạ, Trương Luật lại cứ hay nhìn về phía đó, điều này khiến tôi càng chắc chắn.

- Vì vậy khi anh ta yêu cầu chúng ta ra ngoài, thiếu gia liền đồng ý.

Minh Trí gật đầu nói:” Tuấn Khôi không nên ở những nơi nguy hiểm này, tôi dùng cách đó để đưa nó về trước.”

- Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, hãy thông báo đón Rose thật trở về đi, con bé đã chịu quá nhiều cực khổ. - Minh Trí nói, sau đó lên xe quay về thành phố.

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 138: Ngoại truyện TYĐS phần 36: Tiểu Ái

Tuấn Khôi quay về liền đi đến căn chung cư mà Thiên Bảo đưa Rose về, anh nhấn chuông cửa mãi nhưng không hề thấy ai mở cửa. Tuấn Khôi rút điện thoại gọi cho Rose nhưng số cô đã không thể liên lạc được, đành phải gọi cho Thiên Bảo nhưng vừa bấm nút gọi thì thấy Thiên Bảo lầm lũi bước đến với nét mặt rầu rĩ mệt mỏi.

- Thiên Bảo, cô ấy đâu rồi.

- Chết tiệt, cậu làm cái quái gì mà giờ mới xuất hiện hả, cô ấy bỏ đi rồi. - Thiên Bảo mắng chửi.

- Bỏ đi? - Tuấn Khôi lo lắng. - Đi đâu chứ?

Thiên Bảo tức giận nắm áo Tuấn Khôi đẩy mạnh vào tường:” Chẳng phải vì tên khốn kiếp mày sao, mày đã không nhận ra cô ấy sớm hơn, mày biết Rose yêu mày mà lại đối với cô ấy tệ bạc như vậy.”

Tuấn Khôi dùng sức đẩy Thiên Bảo ra nói:” Ai nói với anh là tôi không nhìn ra cô ấy, tôi làm như vậy vì muốn bảo vệ cho Rose. Tôi đã cẩn thận giao Rose cho anh chăm sóc, nhưng cuối cùng anh làm được điều gì đây, ít nhất anh phải bên cạnh cô ấy, vì sao để Rose đi khi nào không biết.”

Thiên Bảo càng nghĩ đến Rose càng tức giận, giáng một cú đấm vào mặt Tuấn Khôi.

- Chính mày đã khiến Rose đau khổ, thằng khốn.

Tuấn Khôi cũng bật lại.

- Ngay cả một cô gái, anh cũng không thể bảo vệ. - Tuấn Khôi lau vết máu trên miệng, dùng chân đạp vào bụng Thiên Bảo.

Anh Thư mang album bài hát mới của mình đến tặng Thiên Bảo, không ng nghe hết mọi chuyện lại gặp cảnh tượng hai người bọn họ đang đánh nhau thì nhanh chóng chạy đến.

- Thiên Bảo, đừng đánh nữa. - Anh Thư can ra.

- Cô đến đây làm gì, mau đi đi. - Thiên Bảo hất tay Anh Thư ra, tiếp tục cuộc chiến.

Anh Thư nhìn thấy bọn họ như muốn lấy mạng nhau liền nói.

- Hai người thôi đi, không phải quan trọng bây giờ là đi tìm cô gái đó sao. Hai người ở đây đánh nhau, cô ấy cũng chẳng muốn quay về, quay về nhìn thấy các anh như thế lại càng muốn bỏ đi thật xa.

Tuấn Khôi và Thiên Bảo nghe Anh Thư nói vậy, cả hai cùng nhau dừng tay lại.

Tuấn Khôi không nói gì, nhìn qua Anh Thư rồi bỏ đi.

- Thiên Bảo, anh chảy máu kìa. - Anh Thư đưa tay lên gương mặt của Thiên Bảo.

- Đau. - Thiên Bảo nhăn mặt.

- Khi nãy biết đau sao anh còn đánh làm gì. - Anh Thư mỉm cười. - Cô gái kia thật có phúc, được sự quan tâm của hai người như vậy.

- Em đến đây tìm tôi sao?

- Em mang album mới của mình đến tặng anh. - Anh Thư đưa chiếc đĩa cho Thiên Bảo.

Thiên Bảo đưa tay nhận lấy, sau đó bỏ vào túi rồi đứng lên.

- Tôi phải đi tìm cô ấy rồi, em quay về đi.

- Thiên Bảo. - Anh Thư gọi to phía sau. - Anh có thể cho em đi cùng không?

Thiên Bảo quay lại nhìn Anh Thư đang mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

***************

Rose mê man, khi mở mắt ra thì nhìn thấy một người hệt như mẹ Pi. Rose nghĩ mình đã chết, gặp được mẹ Pi khiến cô vô cùng mững rỡ.

- Mẹ, cuối cùng con cũng được gặp mẹ. - Rose ngồi dậy ôm chầm lấy người đối diện.

- Nè, em gái, chị và em cũng không xa tuổi nhau lắm đâu nha. Nghĩ sao mặt chị thế này mà em gọi bằng mẹ chứ. - Tiểu Ái mang cô gái này về nhà nằm mê man mấy ngày rồi, không ngờ khi tỉnh lại điều đầu tiên lại gọi cô là mẹ mới khó hiểu.

Rose nghe cô gái trước mắt nói xong liền buông ra, nhìn cô ta và hình của mẹ Pi trên bàn thờ hệt như nhau.

- Đây… không phải là thiên đàng sao? - Rose khẽ nói. - Cô… không phải mẹ Pi sao, vì sao lại giống như vậy.

- Xin lỗi cô nương, đây là nhà tôi… và chúng ta vẫn sống ở cái xã hội đầy cám dỗ này. Thật tinh sao cô có thể nhảy xuống khi mà tôi từ phía sau đã hét lớn như thế chứ.

Rose nhớ lại, sau khi rời khỏi biệt thự Phạm gia, cô bước đi trên đường, cô chỉ muốn chết cho xong. Rose đi tới cây cầu vắng người qua lại, cô muốn gặp mẹ Pi, không để ý xung quanh không suy nghĩ điều gì mà gieo mình xuống làn nước.

- Tôi… không muốn sống nữa, vì sao cô không để tôi chết đi chứ. - Rose khẽ nói, cô nhìn cô gái này hệt như mẹ mình, cô chợt có cảm giác an toàn khi có cô gái kia bên cạnh.

- Được, vậy cô tự mình đi chết đi. Lần này tôi sẽ không để tâm nữa, tôi cứu cô cô còn chưa cảm ơn lại trách cứ sao, thật là hết nói nỗi như cô tiểu thư khuê các các người. Có lẽ các cô sống trong sung túc quá nên gặp chút khó khăn liền nghĩ đến cái chết sao. Tôi không biết cô buồn chuyện gì, nhưng hãy nghĩ đến những người yêu thương cô mà sống cho họ.

- Cảm ơn… tôi xin lỗi. - Rose hiểu ý nghĩa của từng câu nói kia, cô thật sự nghĩ quá nông cạn sao.

- Cô hiểu ra điều đó là tốt, tôi tên là Bảo Ái, nhưng mọi người đều gọi tôi là Tiểu Ái vì họ nói trong tôi nhỏ bé nhưng khá lẹ tay lẹ chân. - Tiểu Ái mỉm cười.

- Tôi tên là Tuyết Nhi. - Rose khẽ nói, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, không muốn quay về nữa.

- Cô có muốn về nhà không, có lẽ mọi người rất lo lắng cho cô đó. - Tiểu Ái nói.

- Tiểu Ái, cô.. có thể cho tôi tá túc nơi này một thời gian không?

Tiểu Ái ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó liền nói.

- Được thôi, nhưng mà nhà tôi khá nhỏ, lại có em nhỏ và ba mẹ nữa, chỉ sợ tiểu thư như cô không quen mà thôi.

- Vì sao cô cứ luôn cho tôi là tiểu thư, trong khi cô và tôi chưa hề quen nhau trước. - Rose thắc mắc.

- Cô xem quần áo trên người cô cũng biết loại đắc tiền, da cô trắng mịm như vậy, bàn tay mềm mại như vậy, từ bé đã không hề làm việc vất vả rồi.

- Không ngờ, cô lại biết nhìn người như vậy, Tiểu Ái, cô rất giống mẹ tôi, nhìn cô tôi cứ ngỡ như nhìn thấy mẹ mình.

Tiểu Ái nhúng vai:” Hèn gì lúc mở mắt ra cô lại gọi tôi là mẹ, tôi tò mò muốn gặp mẹ cô xem chúng tôi giống nhau thế nào?”

- Mẹ tôi đã mất từ khi sinh ra tôi, tôi chỉ nhìn thấy bà ấy qua những tấm hình. - Rose khẽ nói.

- Ấy chết, tôi xin lỗi.

- Không sao cả, tôi cảm ơn vì cô đã cho tôi tá túc lại nơi này. Tôi không cảm thấy bất tiện gì cả, tôi rất dễ thích nghi với môi trường sống mà. - Rose cười, nụ cười hiếm thấy từ những ngày qua.

Gia đình Tiểu Ái thuộc dạng gia đình nghèo khó, căn nhà nhỏ này cũng là nhà thuê để cả nhà có chổ che mưa che nắng. Rose hoà đồng nên được lòng ba mẹ Tiểu Ái, và cả những đứa em cũng ra vẻ rất quý người chị này.

Tối, Rose bước ra ngoài nhìn thấy Tiểu Ái đang cãi nhau với một người có lẽ lớn hơn cô ấy tầm vài tuổi. Sau đó, người đó ra vẻ tức giận bỏ đi, Tiểu Ái ngồi xuống ôm mặt khóc.

- Tiểu Ái, chị không sao chứ. - Rose ngồi bên cạnh.

- Tuyết Nhi, trước đây em đã từng yêu ai chưa. - Tiểu Ái ngước gương mặt đầm đìa nước mắt nói.

- Dạ, rồi. - Rose bổng nhớ đến Tuấn Khôi.

- Chị và anh ấy vừa chia tay… có lẽ vì gia đình chị quá nghèo… không thể làm nở mày nở mặt anh ta.

Rose dùng tay vuốt mái tóc dài của Tiểu Ái, xót xa nói.

- Đàn ông sinh ra là phải bảo vệ và chăm sóc cho người phụ nữ họ yêu thương. Anh ta quen chị chắc chắn đã hiểu hoàn cảnh của chị, đáng lý ra anh ta phải yêu thương và chăm lo cho chị nhiều hơn, đằng này lại tỏ ra khó chịu với gia cảnh này. Người đàn ông như vậy, thật không đáng Tiểu Ái à.

- Chị biết, nhưng chị không muốn mất anh ấy.

- Anh ta sẽ nhanh chóng có cô gái khác, và chị sẽ chẳng còn là gì nữa. Chúng ta là phụ nữ, đó là điểm yếu khiến chúng ta cứ sống đa sầu đa cảm.

- Hôm nay, Tuyết Nhi nói chuyện thật chứa nhiều tâm sự. Em có việc gì không vui sao?

- Nhìn chị khóc, em thật sự không vui đâu. Em muốn chị mãi mãi cười, vì em cứ ngỡ rằng mình nhìn thấy mẹ đang cười. - Rose dùng tay lau đi nước mắt trên mi Tiểu Ái, mỉm cười.

- Được rồi, chúng ta đi ăn mừng thôi. - Tiểu Ái mỉm cười lại.

- Ăn mừng? - Rose khó hiểu.

- Ăn mừng vì chị đã không còn quen một tên không đáng như vậy?

- Haha, nhất trí.

Hai chị em nắm tay nhau đi trên con đường hẻm vắng, Rose cảm thấy cuộc sống này thật bình an, cô có chị Tiểu Ái, người mà cô luôn coi như mẹ của mình.

Cả hai vào một quán ven đường,Tiểu Ái gọi một món cá nướng ra, mùi cá nướng thơm phức, Tiểu Ái trầm trồ khen ngợi. Còn Rose, cô cảm thấy ruột gan mình như đang đánh nhau bên trong, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn ói đến xanh mặt.

- Em làm sao vậy? - Tiểu Ái lo lắng nói.

- Em không biết, vừa ngửi thấy mùi cá này, em liền buồn nôn. - Rose xoa bụng đang khó chịu.

- Em bị thế này lâu chưa? - Tiểu Ái nhìn Rose nói.

- Dạo này em ăn gì cũng không thấy ngon miệng, hôm nay là lần đầu. - Rose thành thật nói.

Tiểu Ái đứng dậy tính tiền rồi đưa Rose ra khỏi quán.

- Mùi đồ ăn trong đấy sẽ khiến em khó chịu hơn đó, ra ngoài hít chút không khí trong lành. - Tiểu Ái cười nói. - Nếu chị đoán không sai, có lẽ em sắp thành mẹ rồi.

Rose mở to đôi mắt, cái gì… thành mẹ….

- Chỉ là chị đoán thôi, ngày mai chị đưa em đi bác sĩ. - Tiểu Ái nói.

Rose không trả lời,lần đó với Tuấn Khôi… cô đã mang thai con anh sao… điều này… là tin vui hay tin xấu đây.

Hôm sau, Tiểu Ái đưa Rose đi khám. Bác sĩ nói Rose vừa mới cấn thai, cần phải nghĩ ngơi nhiều, tránh hoạt động nặng. Cầm tờ giấy kết quả trên tay, Rose rung rung… cô phải làm gì đây???

- Chúc mừng em, sắp trở thành mẹ rồi. - Tiểu Ái cười nói.

- Chị Tiểu Ái, em phải làm sao đây… đứa trẻ này… cha của nó… - Rose không biết phải nói sao?

- Tuyết Nhi, em hãy nói cho cha đứa bé biết sự có mặt của nó. Dù anh ta là ai, anh ta đã làm gì nhưng anh ta cần phải biết điều đó, và đứa trẻ này cũng cần điều đó.

- Em phải làm vậy sao? Em không muốn gặp lại anh ấy. - Rose lắc đầu.

- Đó là vì đứa trẻ, con của em, em có thương nó không?

- Tất nhiên là em rất thương nó. - Rose xoa bụng mình, nơi này chứa đứa con giữa cô và Tuấn Khôi sao?

- Đi đi. - Tiểu Ái nói.

Rose gật đầu, cô xem Tiểu Ái như mẹ, lời mẹ nói chắc chắn cô phải nghe.

Tiều Ái cầm tờ báo đăng tin tìm Rose trên báo mỉm cười, xem ra người đàn ông của Tuyết Nhi rất yêu cô ấy, bỏ một đóng tiền để cho ai đưa cô ấy đến. Thay vì cho người khác số tiền đó, hãy để nó mà chăm lo cho đứa trẻ chưa ra đời kia thì tốt hơn. Tiểu Ái cảm thấy mình làm một việc tốt, đôi môi cười tươi bước đi.

*********************

Tin tức của Rose mù tịt, không ai có thể tim ra cô. Lần đó Ken đuổi theo nhưng lại đi ngược hướng cô nên trong lòng vô cùng ân hận, Ken như tỉnh ra, đuổi người đàn bà kia đi, đưa bàn thờ cùa Pi về vị trị cũ và tự tay mình chăm sóc hằng ngày.

Tuấn Khôi đứng ở vị trí cao nhất nhưng luôn cô đơn, bên anh không có một ai dám lại gần. Anh như tự đóng băng mình, ít nói ít cười, toàn tâm toàn ý lao vào công việc. Việc anh chú tâm nhất chính là tìm Rose. Baba Ken nói trước khi cô đi, cô đã nói như trăn trói như vậy, dù vậy Tuấn Khôi vẫn một mực tin tưởng rằng Rose vẫn còn sống, vẫn cùng thở với anh cùng một bầu không khí.

Tại phòng họp,

Điện thoại Tuấn Khôi có một tin nhắn.

“ Hẹn gặp tại cafe xxx, ngay bây giờ. Tuyết Nhi.”

Tuấn Khôi đứng bật dậy, Tuyết Nhi chẳng phải tên khi mà Rose mất trí nhớ đã sử dụng sao. Tuấn Khôi bỏ hết mọi cuộc họp quan trọng, nhanh chóng rời khỏi chạy ngay đến địa chỉ kia.

Trong không gian yên ắng, một cô gái ngồi đó ánh mắt uư tư suy nghĩ.

- Rose. - Tuấn Khôi nhìn bóng lưng của cô liền nhận ra nhanh chóng đi tới.

- Gọi tôi là Tuyết Nhi. - Rose nói.

- Rose, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Cô gái giả mạo kia đã bị lật tẩy, mọi người tìm kiếm em rất nhiều.

- Với tôi hiện tại, Tuyết Nhi hay Rose, đều không quan trọng nữa.

- Rose, anh xin lỗi mà, mọi người làm như vậy đều muốn tốt cho em, em đã ở đâu trong thời gian qua. Anh rất lo lắng và tìm kiếm em khắp nơi.

- Baba Ken thì có người đàn bà khác mà quên mất mẹ Pi, Trần gia thì cấm không cho tôi vào nữa, còn Thiên Bảo, tôi phải đi để anh ấy nhận ra được tình cảm thật sự của mình. Và cả anh nữa, anh lạnh lùng đến đáng sợ.

Tuấn Khôi thấy vẻ mặt đau buồn của Rose, cô như rung lên sợ hãi những ngày tháng kia. Tuấn Khôi ôm chầm lấy Rose khẽ nói:” Qua rồi Rose, em quay về mọi người ai cũng thương nhớ em.”

- Baba Ken đã đuổi người phụ nữa kia đi rồi, hằng ngày đều mong nhớ em. Mẹ Rin thì ngày nào cũng ân hận vì không sớm nhận ra em, cả anh cũng thật sự rất nhớ em, anh nhớ em đến phát điên lên. Rose, quay về đi.

- Tôi hẹn anh đến nơi này, vì muốn nói với anh một việc. - Rose cúi đầu nói.

- Có việc gì sao?

- Tôi… đã có thai. - Rose nói nhỏ.

Tuấn Khôi ngỡ ngàng, sau đó ôm chầm lấy Rose cười nói.

- Rose, dù em không muốn về, anh nhất định cưỡng ép em về Trần gia. - Tuấn Khôi cười nói, ôm cô vào lòng.

***********************

Tiểu Ái đứng cách đó không xa, nhìn thấy Rose hạnh phúc thì trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó gọi điện về nhà.

- Mẹ ạ, đồ đã dọn xong rồi ạ. Vâng, con về ngay. Hết hạn thì phải trả nhà cho họ thôi, chúng ta tìm tạm một nơi nào đó ở tạm. Con sẽ nhanh chóng tìm nơi khác.

Tiểu Ải khẽ nói: " Tuyết Nhi, tạm biệt. Chúng ta có duyên sẽ gặp lại."

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 139: Ngoại truyện TYĐS phần 37: Người anh yêu là Rose hay Tuyết Nhi

Rose quay lại nhưng cô nhất quyết quay về nhà mình là Phạm gia, không theo Tuấn Khôi về Trần gia vì cô cho rằng cô chưa có danh phận phụ thuộc vào anh, bởi lẽ trước đây kết hôn cũng không phải là cô, chưa kể buổi lễ kết hôn kia bị Trần gia tự ý huỷ, mất hết thanh danh của tiểu thư nhà họ Phạm này. Tuy vậy, mọi người ai ai củng vui mừng vì cô đã an toàn quay về, không quan trọng cô có muốn về Trần gia hay không, chỉ cần Rose của họ bình an.

Chỉ là Rose luôn buồn bã vì sau khi quay lại nhà chị Tiểu Ái thì những ngưởi gần đó nói rằng gia đình Tiểu Ái đã chuyển đi, không một ai biết tin họ đi đâu. Tiểu Ái có gương mặt rất là giống mẹ Pi, lại luôn đối xữ rất tốt với cô, Rose không muốn mất đi người chị này nên ra sức tìm kiếm khắp nơi.

Baba Ken vì chuyện lần trước cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái nên ra sức chăm lo cho Rose từng miếng ăn giấc ngủ, Ken sống cô đơn từ trước đến nay, tình cảm chỉ dành cho một mình con gái cưng này, trước giờ chưa bao giờ trách mắng một câu, hôm đó lại ra sức lạnh nhạt, đuổi con gái đi, có lẽ con bé khi ấy rất buồn. Ơn trời đã để Ken có thể sữa chữa lỗi lầm kia, con gái quay trở về ông sẽ không bao giờ khiến Rose phải chịu cảnh đau buồn nữa.

- Rose, con uống chút sữa đi. Đêm qua con ăn gì cũng nôn ra ngoài, ta cảm thấy rất lo cho con. - Ken đi tới bên cạnh giường Rose mà nói.

- Baba, con không sao đâu. Người ta nói như vậy là bị nghén, điều đó bình thường đối với người mới mang thai. - Rose mở mắt nhìn Ken nói,

- Hôm nay, chúng ta đi thăm mẹ con… báo cho mẹ con tin con đã mang thai, ta sắp có cháu. - Ken vuốt tóc Rose nói.

- Dạ. - Rose cầm ly sữa uống một hớp nhỏ, gật đầu mỉm cười.

Trên xe, Ken quay qua hỏi Rose.

- Con gái thật sự không muốn sang Trần gia sao, dù sao đứa trẻ trong bụng con cũng là huyết thống của họ.

- Baba à, con đang xác định lại tình cảm của mình, và cũng để Tuấn Khôi thời gian nhìn nhận tình cảm của anh ấy. Hai chúng con, từ bé sống bên nhau, con sợ sự ngộ nhận đặc biệt là ngộ nhận trong chuyện tình yêu.

- Ngộ nhận sao? Vì sao con lại có ý nghĩ đó. - Ken cảm thấy kì lạ, chẳng phải hai đứa rất yêu nhau sao?

- Từ bé Tuấn Khôi đã ra dáng như một người anh trai bên cạnh bảo vệ con khỏi tất cả những nguy hiểm, con được anh ấy bao bọc che chở thành một thói quen. Đến khi lớn lên, con sang nước ngoài du học, anh ấy cũng âm thầm cho người bảo vệ con. Con chính là đang sợ mình ỷ lại và Tuấn Khôi, đang dựa dẫm anh ấy, mọi lúc khó khăn đến bên cạnh con đều nghĩ đến Tuấn Khôi vì có lẽ trước đây anh ấy luôn là người bảo vệ con.

- Ý con là, con xem Tuấn Khôi như người bảo vệ, không có tình yêu.

- Con không thể xác định được điều đó. Trước đây có cứ ngỡ đó chính là tình yêu, yêu sâu đậm đến mức con khóc vì anh ấy, con đau lòng khi anh ấy không nhận ra con. Nhưng con chợt nhận ra, từ khi con phát hiện ra cái cảm xúc kì lạ kia, con và Tuấn Khôi chưa từng nói với nhau một câu yêu cho đúng nghĩa. Cả hai chưa từng thề hẹn điểu gì, đứa trẻ này cũng là ngoài ý muốn, con và Tuấn Khôi đó có thể xem như chưa từng có quan hệ trên mức tình bạn bè, anh em.

- Nhưng người mang thai đúng quả thật là suy nghĩ rất nhiều. Xem ra con gái của baba đã lớn và suy nghĩ chính chắn hơn trước rất nhiều. Con xem, đã sắp trở thành mẹ rồi.

- Khi con rời khỏi nơi này, đã gặp một cô gái. Cô ấy mang gương mặt của mẹ Pi, cô ấy tên là Tiểu Ái. Chị Tiểu Ái rất là tâm lý, luôn nói ra những điều tốt và khuyên bảo con rất nhiều.

- Rất giống mẹ con sao, ta cũng muốn gặp mặt cô gái đó. - Ken ngạc nhiên nói.

- Khi con quay về tìm họ, họ đã chuyển đi rồi. Con đang nhờ Thiên Bảo tìm giúp, chắc sẽ nhanh tìm được.

Rose vừa dứt lời, xe cũng dừng lại trước nơi an nghĩ của Pi. Rose và Ken cùng nhau đi tới trước mộ Pi, hai cha con nhìn di ảnh mà mỉm cười, phương trời nào đó có lẽ mẹ Pi của cô cũng đang vui mừng, vì cô con gái đã sắp trở thành mẹ rồi.

Rose tránh mặt Tuấn Khôi, điều này khiến Tuấn Khôi cảm thấy vô cùng khó chịu không hiểu trong lòng Rose đang suy nghĩ điều gì.

Tuấn Khôi lái xe chạy đến Phạm gia, anh cố tình đến nơi không báo trước để cô gái kia không viện cớ lí do nào đó mà từ chối gặp mặt. Quả nhiên trong liệu tính, cô ấy không hề ngủ, không hề đang ra ngoài, hiên tại là đang ngồi trong vườn hóng mát ngắm hoa vô cùng thanh thản.

Người làm được Tuấn Khôi ra hiệu im lặng nên không ai dám báo cho Rose biết. Tuấn Khôi nhè nhẹ bước đến nơi Rose đang ngồi trên chiếc ghế nằm, đến nơi anh mới phát hiện thì ra cô gái này đang đọc sách tìm hiểu về trẻ con, lại nằm lăn ra mà ngủ ngay trong vườn. Tuấn Khôi nhìn nét mặt xanh xanh của Rose, có lẽ vì mang thai không ăn uống được đầy đủ, anh cởi chiếc áo ngoài của mình đắp lên người cô, sợ cơn gió sẽ làm cô nhiễm bệnh. Anh dùng tay vuốt những sợi tóc lấm tấm trên má cô, gương mặt này tuy không còn là Rose của ngày nào, nhưng tính cách của cô sao có thể thay đổi được.

Đôi bàn tay anh chạm nhẹ vào má Rose, cô khẽ giật mình tỉnh lại. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thưa kia đang nhìn cô, Rose bật ngồi dậy, áo của anh rơi khỏi người cô.

- Anh… anh đến từ khi nào?

- Cũng được một lúc rồi, em mệt sao? - Tuấn Khôi quan tâm.

- Không, tôi không sao cả. Vì sao anh đến mà không nói trước.

- Chuyện này phải để anh hỏi em, vì sao tránh mặt anh.

Rose biết không thể tránh né Tuấn Khôi mãi được, chuyện gì đến cũng đến phải đối diện sự thật.

- Vì tôi cần thời gian phải suy nghĩ kĩ hơn.

- Em muốn suy nghĩ về điều gì?

- Chuyện của tôi và anh, và cả đứa trẻ này. - Rose đưa tầm mắt nhìn Tuấn Khôi, lo sợ anh nổi giận.

Tuấn Khôi khó hiểu, lại kìm nén chút tức giận nhẹ nhàng hỏi.

- Không phải nó đã quá rõ ràng sao? Đứa trẻ là con của chúng ta, em và anh sẽ nhanh chóng kết hôn và sống cùng nhau tại Trần gia.

- Nó không xuất phát từ tình yêu của anh. Khi đó, tôi vẫn còn là Tuyết Nhi, và đứa con này là con của Tuyết Nhi và anh, không phải của Rose. - Rose bật khóc.

Tuấn Khôi chưng hửng, chẳng phải là hiểu nhầm sao. Khi ấy tất nhiên anh biết cô là Rose, khi bên cạnh cô cũng gọi tên Rose, điều đó lại khiến bản thân cô không vui sao.

- Rose, nghe anh giải thích đi.

Tuấn Khôi chưa kịp giải thích thì Rose đã nức nở.

- Vì vậy anh và tôi phải cùng nhau xem lại tình cảm của cả hai. Đặc biệt là anh, anh hãy xác định lại rằng người anh yêu và Rose hay Tuyết Nhi. - Rose ấm ức nói.

Tuấn Khôi trơ mặt, chẳng phải cả hai là một sao?

- Rose, em làm sao vậy, không phải hai người là một sao, vì sao em lại hỏi anh câu đó chứ?

- Anh về đi, khi nào tìm được câu trả lời thì hãy tìm gặp tôi. - Rose đứng lên đi vào bên trong. - Tôi nhắc lại câu hỏi, người anh yêu là Rose hay Tuyết Nhi?

Tuấn Khôi ngơ ngác, chưa bao giờ anh lại gặp phải tình huống khó khăn như vậy, là Rose đang thử thách với anh sao. Hoặc là trả thù những ngày tháng anh lạnh lùng với cô, và cô đang khiến anh vô cùng đau đầu.

***********************************

Cuối cùng thì Thiên Bảo cũng điều tra ra tin tức của Tiểu Ái, Rose cầm trên tay địa chỉ mà vô cùng vui mừng, cô lại sắp được gặp người chị, người mang gương mặt của mẹ mình.

Đi đến địa chỉ kia, là một phòng trọ bé xíu, Tiểu Ái đang ngồi hí hoáy viết gì đó nghe tiếng gõ cửa liền đi ra ngoài.

- Chị, là em. - Rose thấy Tiểu Ái liền ôm chầm.

- Sao em biết mà tới đây, Tuyết Nhi. - Tiểu Ái mỉm cười nói.

- Em tìm chị khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Vì sao chị đi không nói với em chứ. - Rose tỏ vẻ giận dỗi.

- Chị nghĩ em quay về nhà sẽ không cần tá túc nhà chị nữa, em lại là một tiểu thư danh giá, chị sợ phải mang tiếng là lợi dụng nếu em quay lại tìm. - Tiểu Ái nói.

- Chị nghĩ gì vậy, chị là người tốt nhất em từng gặp. - Rose nhìn đóng giấy tờ trên bàn. - Tiểu Ái, chị đang làm gì vậy?

- Chị đang viết hồ sơ xin việc làm, chị phải lo cho em gái chị học hành tử tế.

- Nơi này xem ra không bằng nơi trước đây em ở cùng chị, có chuyện gì mà chị phải dọn đi vậy?

- Nhà kia hết hợp đồng nên họ lấy lại, nơi này tuy nhỏ thật nhưng gia đình chị sống quen rồi. - Tiểu Ái cười xót xa.

- Hay chị đến nhà em đi, nhà em còn rất nhiều phòng trống. - Rose khẽ nói.

- Không được, chị không muốn phiền em, và ba mẹ chị có lẽ cũng không đồng ý.

Rose suy tính, sau đó mỉm cười.

- Chị đang tìm việc đúng không, nhà em hiện tại đang thiếu người coi sóc nhà cửa, chị đến nhả em làm việc, bao ăn ở và sẽ trả lương đúng theo yêu cầu công việc. - Rose nắm tay Tiểu Ái. - Chị không được từ chối nha, đây là em đền đáp ơn chị đã cứu em mà tìm việc giúp chi thôi, không có gì to tát cả.

- Nhưng… chị… - Tiếu Ái lúng túng.

- Không nhưng gì cả, chúng ta đi ngay. - Rose nắm tay Tiểu Ái.

- Chị phải nói với ba mẹ chị đã. - Tiểu Ái nói.

- Vậy ngày mai em sẽ đến đón chị nha, em rất vui vì chị đến làm việc ở nhà em đó, chị Tiều Ái. - Rose mỉm cười hạnh phúc.

Tiểu Ái cũng mỉm cười, cô gặp được cô gái này có phải là trời ban thiên thần xuống hay không. Cô gái ngày nào ướt như con chuột được cô cứu lên, hiện tại đang giúp cô có công việc để nuôi đứa em đang còn tuổi học hành.

Hôm sau, Tiểu Ái ngạc nhiên trước biệt thự Phạm gia, nó thật sự to lớn và thiết kế khá độc đáo. Tiểu Ái bước vào bên trong thì người làm rất đông đúc, như vậy mà còn thiếu người sao, quả thật Tuyết Nhi quả thật rất may mắn.

- Chị vào đây với em, đây là phòng của chị. - Rose nói. - Bên kia là phòng em.

- Công việc của chị là gì vậy, chị thấy nơi này quả thật có rất nhiều người mà. - Tiểu Ái nói.

- À, công việc của chị không hề đơn giản, là chị hằng ngày bầu bạn với em. - Rose mỉm cười.

- Đó mà cũng gọi là công việc sao? - Tiểu Ái nhìn Rose nói.

- Đúng vậy, chị cũng biết em đang mang thai mà nên có rất nhiều tâm sự suy nghĩ, em cần một người hiểu em và chia sẽ cùng em. Thời gian sống với chị, em cảm thấy chị rất thích hợp nên quyết định chị sẽ làm công việc không đơn giản này.

- Em thật là, nhưng nơi này em sống cùng ai?

- Em và baba em ở đây, nhưng ông ấy đang không có nhà, có lẽ vài ngày nữa sẽ về.

Tiểu Ái muốn gặp mặt chủ nhân căn nhà này, ít nhất cũng phải xem ông ta có đồng ý cho cô bên cạnh con gái ông ấy hay không, những nguòi giàu có thường rất kĩ tính và khó khăn mà.

*****************************

Trong một biểu trình diễn ca nhạc lớn, trong phòng nghĩ Anh Thư bước vào bên trong. Cô vừa trình diễn xong buổi biểu diễn của mình, hiện tại cô chính là ca sĩ có bài hát xếp thứ hạng cao trong các bản xếp hạng, lại có số lượng FAn ngày một tăng lên. Thành công này là nhờ có Thiên Bảo và cả Hoàng Quân, đã giúp đỡ cô rất nhiều.

- Em mệt không? - Hoàng Quân đi tới, đưa một chai nước cho cô.

- Không, em cảm thấy rất vui. Sao anh còn ở đây, tiết mục tiếp theo là của anh mà. - Anh Thư nói.

- Anh muốn đến hỏi em một việc?

- Anh nói đi?

- Nhưng anh nghĩ lại rồi, một chút nữa, khi anh quay lại nơi này, mong em hãy trả lời. - Hoàng Quân nói xong nhanh chóng bước đi, bên ngoài là tiếng reo hò cùa khán giả.

- Hoàng Quân, trả lời điều gì, anh đã hỏi em điều gì đâu? - Anh Thư nói theo nhưng bóng dáng anh đã mất hút.

Cô cảm thấy kì lạ, bước chân đi theo anh ra phía sau khán đài lắng nghe Hoàng Quân hát, đúng là giọng hát không chê vào đâu được, anh ấy đúng là người dẫn đầu mà.

Hoàng Quân hoàn thành xong hai bài hát, âm nhạc cũng tắt đi chỉ nghe tiếng reo hò của khán giả, Anh Thư định bước vào bên trong thì nghe giọng nói của Hoàng Quân cất lên.

- Alo, mọi người có thể cho Quân xin vài phút để nói vài lời được không ạ.

Bên dưới khán giả bỗng dưng im đi, họ đang chờ đợi từ thần tượng nói điều gì đó.

- Quân muốn thú nhận cùng các Fan của mình rằng trước giờ Quân đã nói dối mọi người.

Tiếng ồ bên dưới vang lên.

- Quân luôn nói mình chưa có người yêu, cũng nói mình chưa có đối tượng. Nhưng thật ra Quân đã để ý một cô gái từ khá lâu rồi, chỉ là chưa nhận được sự đồng ý từ cô ấy.

Bên dưới vang lên tiếng cười khúc khích, thần tượng của họ thật đáng yêu.

- Cô ấy cũng đang xuất hiện tại nơi này, mọi người hãy vỗ tay để tiếp thêm sức mạnh cho Quân được không?

Tiếng vỗ tay ầm ầm bên dưới.

- Anh Thư, anh yêu em.... Làm bạn gái anh nha. - Hoàng Quân nói lớn.

Anh Thư bên trong kinh ngạc, đôi chân rung lên không bước đi nỗi.

- Anh Thư, em có nghe anh nói không, anh yêu em….

Tiếng vỗ tay náo nhiệt của cùa khán giả, tiếng gọi tên ô hãy ra cùng anh khiến đôi tai Anh Thư như ù đi. Cô chóng mặt ngã xuống.

Một bàn tay đỡ lấy Anh Thư, bế cô trên tay rời khỏi sân khấu.

Anh Thư không xuất hiện, Hoàng Quân mỉm cười nói:” Có lẽ cô ấy xấu hổ rồi, nhưng có các bạn ủng hộ tôi nhất định sẽ chinh phục ca sĩ Anh Thư.”

Trên chiếc xe màu đen, người mặc trang phục toàn màu đen kia đưa Anh Thư đi.

- Cuối cùng anh cũng đã đến tìm em. - Anh Thư khẽ mỉm cười.

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 140: Ngoại truyện TYĐS phần 38.1: The end couple 1: Thiên Bảo & Anh Thư

Thiên Bảo khẽ cười, đôi môi chỉ hơi rung lên chứ không cười thành tiếng. Chiếc xe màu đen kia chạy xuyên qua không gian đen tối bên ngoài, trên xe Anh Thư không nói gì, sự im lặng này không đáng sợ nữa, cô cảm thấy nó nhẹ nhàng.

Anh Thư không hỏi Thiên Bảo đưa mình đi đâu, xe vẫn cứ chạy còn cô vẫn cứ nhìn ra ngoài ngắm cảnh đêm.

- Em không hỏi tôi đưa em đi đâu sao? - Thiên Bảo khẽ nhếch đôi môi nói.

- Em không quan tâm, em có thể theo anh đi bất cứ nơi nào? - Anh Thư cười nhẹ.

Thiên Bảo không nói nữa, vẫn lái xe trên đường. Câu trả lời của cô gái này, khiến anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Điện thoại Anh Thư reo lên, là Hoàng Quân gọi. Có lẽ sao khi đi vào bên trong anh không tìm thấy cô nên gọi đây. Anh Thư nhìn qua Thiên Bảo rồi bắt máy.

- Alo! Anh Thư nghe.

- Em đang ở đâu? - Hoàng Quân nói.

- Em đang trên đường về. - Anh Thư ấp úng nhìn Thiên Bảo.

- Được rồi, anh sẽ đến nhà em. - Hoàng Quân định cúp máy.

- A, khoan… anh đừng đến… em… - Anh Thư chưa kịp nói hết câu thì Thiên Bảo giật máy điện thoại từ trong tay cô. - Alo, cô ấy đang đi cùng tôi, anh đến cũng không thể gặp được đâu. Mà có lẽ cả đêm cô ấy cũng sẽ không về đâu nên anh hãy ở nhà đắp chăn mà ngủ ngon. - Thiên Bảo nói xong liền cúp máy, sau đó khoá máy và đưa lại cho Anh Thư.

- Anh không nên làm như vậy, anh ấy sẽ hiểu nhầm. - Anh Thư cầm lại máy mà nói.

- Cô sợ anh ta biết cô đi với tôi sao? Vậy tôi ngừng lại, cô có thể quay về. - Thiên Bảo đưa xe vào lề.

- Anh biết là em không phải nói như vậy. Em muốn đi cùng anh, chỉ là em không muốn Hoàng Quân buồn vì em.

Thiên Bảo nhìn vào mắt Anh Thư, hai mắt long lên như lửa sáng.

- Từ nay đi với tôi, em không được phép nghĩ đến người đàn ông khác.

Anh Thư hơi rung người, Thiên Bảo là đang muốn độc chiếm cô hay sao?

Thiên Bảo lái xe đến một nhà hàng sang trong cạnh biển. Nơi này được trang trí lộng lẫy nhưng thật là vắng lặng, không có lấy một người khách bên trong.

- Trần thiếu gia, mời anh đi lối này. - Một cô gái xinh đẹp bước ra mỉm cười dẫn lối hai người.

Thiên Bảo đi phía trước, Anh Thư theo phía sau bước vào trong khung cảnh sang trọng như cung điện.

Trên một bàn dài, mọi thứ được chuẩn bị hoàn hảo nhất. Nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, sau đó cùi đầu chào hai người rồi đi vào phía bên trong.

- Ăn chút gì đi, cả buổi chiều em đã không ăn gì rồi. - Thiên Bảo nói.

- Vì sao anh biết? - Anh Thư kì lạ hỏi.

- Tôi đoán, vì trên xe bụng em đã kêu rất to. - Thiên Bảo trêu chọc.

Anh Thư xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, quả thật cô đã nhịn bữa chiều vì quá căng thẳng. Đến khi hoàn thành phần diễn thì bỗng dưng cảm thấy rất đói.

- Em mau ăn đi, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. - Thiên Bảo vừa cắt miếng thịt trên dĩa vừa nói.

Anh Thư chợt nghĩ lung tung rồi đỏ mặt, khi nãy anh ta nói với HQ rằng cả đêm sẽ không đưa cô về. Nhưng đêm khuya thế này, còn làm việc gì nữa chứ.

Thiên Bảo nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Anh Thư liền lắc đầu.

- Đừng có những suy nghĩ không biết xấu hổ như vậy, tôi không phải hạng người dễ dãi.

- Này, em… sao anh biết em suy nghĩ gì mà nói chứ. - Anh Thư cúi mặt đỏ như gấc.

- Haha, tôi chỉ đoán thôi, không ngờ em thật là… haha. - Thiên Bảo cười thoải mái.

Anh Thư ngước mắt lên nhìn nụ cười của anh, trái tim bé nhỏ lại đập mạnh thổn thức. Anh cứ cười như vậy, cô nguyện để anh trêu chọc cả đời.

Thiên Bảo đưa đĩa thịt đã cắt sẵn về phía Anh Thư và nhận lấy dĩa đồ ăn chưa động vào thứ gì của Anh Thư. Cô ngạc nhiên trước hành động của Thiên Bảo, chẳng phải chỉ có người yêu nhau mới trao đổi dĩa thức ăn như vậy sao. Anh Thư ngạc nhiên đưa mắt nhin Thiên Bảo, Thiển Bảo liền nói:” Mau ăn đi, cô đã lớn rồi mà còn đợi tôi đút sao?”

- A! Không… em… sẽ tự ăn được mà. - Anh Thư ấp úng khi nhận được ánh mắt đáp trả của Thiên Bảo.

Hai người dùng bữa xong, Anh Thư mới nhận ra xung quanh thật sự không có một bóng dáng ai ngoài hai người bọn họ.

- Nơi này đồ ăn cũng ngon thế mà vắng khách quá nhỉ?

- Có lẽ vậy. - Thiên Bảo không nhìn đáp.

- Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì kế tiếp đây? - Anh Thư nói.

Tiếng nhạc du dương vang lên, Thiên Bảo đi về phía Anh Thư nói:” Tôi có thể mời em nhãy với tôi một bản.”

Anh Thư cúi đầu sau đó khẽ cười:” Haha, tôi không biết nhảy.”

Thiên Bảo không biết phải xữ lý tình huống này thế nào. Theo như mẹ Thiên Kim kể cách mà ba anh cầu hôn mẹ thì là sau khi họ nhảy với nhau một bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng, cha quỳ xuống cầu hôn và trao nhẫn cho mẹ. Nhưng hiện tại thật không công bằng, vì sao cô ta không biết nhảy chứ.

- Tôi sẽ dạy em. - Thiên Bảo nói.

- Em chỉ sợ đạp chân anh thôi. - Anh Thư lắc đầu.

Dù vậy Thiên Bảo quyết tâm thực hiện đúng như những gì mẹ ah đã kể, nhất định phải nhảy xong một bản nhạc này.

- Á. - Anh Thư hét lên nhin xuống đây, đôi giày cao gót của cô đang nằm trên chân Thiên Bảo.

Thiên Bảo mặt chuyển sang nhiều màu sắc khác nhau, chỉ muốn chôn sống cô gái hậu đậu trước mặt.

- Em xin lỗi. - Anh Thư cùi đầu nói. - Em không học nữa, em sợ lại dẫm lên chân anh.

- Em nói đúng. - Thiên Bảo không thể chịu nỗi nữa hét lớn. - Tắt nhạc đi. - Tiếng nhạc bỗng dưng tắt đi, không gian im thin thít.

Anh Thư vẫn cúi đầu, Thiên Bảo đứng đối diện cô. Anh lấy tay ngước mặt cô lên thì thấy dòng lệ lăn dài trên má.

- Sao… em lại khóc? - Thiên Bảo hoảng hốt, cô ta dẫm chân anh cơ mà.

- Tôi… tôi thật kém cỏi, chỉ là khiêu vũ cũng không biết, hại anh bị tôi giẫm lên chân nhiều như vậy. - Anh Thư buồn bã nói/

- Không phải ai sinh ra cũng tự biết đâu, vì em chưa học qua mà thôi. Tôi cũng không trách em mà, đừng khóc nữa. - Thiên Bảo lau đi dòng nước mắt trên bờ mi Anh Thư.

- Ừ! Em sẽ không khóc nữa. - Anh Thư được bàn tay anh lau giọt nước mắt, bỗng trái tim lại rộn ràng.

Thiên Bảo cảm thấy đây chính là thời cơ đã chính mùi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp sau đó quỳ xuống dưới chân Anh Thư.

- Anh Thư, chúng ta hãy quên những chuyện không vui trước đây. Anh đã yêu em từ r6t1 lâu nhưng không dám thừa nhận, anh sợ sẽ khiến em không hạnh phúc nếu như anh ngộ nhận. Nhưng hôm nay, anh nhận ra tình cảm này dành cho em là chân thật, là tình yêu. Anh Thư, anh yêu em.

Anh Thư trái tim ngày càng đập nhanh hơn, cô không ngờ Thiên Bảo lại đang tỏ tình với cô một cách lãng mạng như vậy.

- Chúng ta kết hôn đi. - Thiên Bảo nói, bật ra trong hộp có cặp nhẫn lung ling chói loá.

Anh Thư nhìn Thiên Bảo rồi nhìn cặp nhẫn liền khóc oà.

- Sao em lại khóc nữa. - Thiên Bảo đứng lên ôm Anh Thư vào lòng.

- Em và anh còn chưa hẹn hò, chưa cùng nhau mặc áo đôi đi dã ngoại, cũng chưa từng xem phim, đi công viên chung… vì sao anh đã muốn kết hôn rồi, anh muốn em trở thành bà nội trợ khi chưa dắt em đi đâu à.

Thiên Bảo chỉ biết kêu trời, vì sao ngày xưa baba Trần Hậu dùng cách nào mà mẹ Thiên Kim gật đầu. Còn anh, lại bị bắt bẻ thế này.

- Được rồi, vậy anh sẽ hỏi lại nha.

Anh Thư gật đầu.

- Em chấp nhận làm bạn gái anh nha. - Thiên Bảo hỏi, thật là không có một chút giống với kế hoạch lập ra.

- Em đồng ý! - Anh Thư nhào lên ôm Thiên Bảo. - Em yêu anh, rất nhiều!.

Thiên Bảo đưa tay ôm Anh Thư vào lòng, trái tim của cả hai người đang cùng chung một nhịp đập, chính là nhịp đập tình yêu.

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 141: Ngoại truyện TYĐS phần 38.2: The end couple 2: Tuấn Khôi & Rose

Ken đi công tác đột xuất một tuần, nhưng vì Rose nói đã có cô gái tên Tiểu Ái kia đến ở cùng chăm sóc nên trong lòng một phần nào yên tâm. Mặc dù chưa lần nào gặp mặt cô gái kia, nhưng nghe Rose kể lại cô ấy chính là ân nhân của con gái, Ken có một chút biết ơn.

Ngày Ken về nước, Rose nhất quyết đòi ra sân bay đón Ken, vì vậy Tiểu Ái rất lo lắng nên đành đi theo cô, Rose đang mang thai nên đi lại rất không tiện cho lắm, thế mà vẫn không bỏ được thói quen chạy nhảy.

- Baba em mà gặp chị chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên cho xem.

- Vì chị giống mẹ em sao? Từ khi vào nhà em, nhìn thấy di ảnh của mẹ em chị cũng rất bất ngờ, chị thật sự giống bà đến kì lạ.

- Từ bé em đã mất mẹ, em chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình ngoài đời thật cả. Nhưng từ khi gặp chị, em cảm giác như được gặp mẹ em vậy, vậy nên nếu chị là mẹ em thì thật tốt. - Rose nắm lấy tay Tiểu Ái, cô là thật sự hy vọng Tiểu Ái là mẹ của mình.

Tiểu Ái nghe xong, nghĩ rằng Rose lại đùa giỡn quá đà, dùng tay cốc đầu Rose mỉm cười nói:” Đừng nói bậy nữa.”

- Không đâu, em nói thật mà. - Rose phân trần.

- Đừng đùa giỡn nữa. - Tiểu Ái nói xong nhìn về phía đoàn người đang bước ra từ cửa ra bên trong sân bay. - Họ ra rồi kia, trong số đó ai là baba em.

Rose vội nhìn theo hướng tay của Tiểu Ái, nhìn thấy baba Ken đang bước ra liền nhanh chóng chạy tới đón Ken.

- Này, em không được chạy, con bé này. - Tiểu Ái không kịp ngăn cản, lắc đầu chạy theo.

Ken từ bên trong ra nghe tiếng con gái liền mỉm cười đi tới, ôm lấy Rose.

- Con gái khoẻ không, cháu của ta co khoẻ không? - Ken nói.

- Baba, con khoẻ, tiểu tử ấy cũng khoẻ. - Rose buông Ken ra. - Baba, đây là chị Tiểu Ái, con đã kể với baba trước.

Ken nhìn Tiểu Ái, hơi ngẩng người một chút.

- Tôi là Tiểu Ái, xin chào ông chủ. - Tiểu Ái cuối đầu nói.

- Chào cô. - Ken gật đầu. - Đừng gọi là ông chủ, cứ gọi tôi là Phạm lão gia.

Rose không đồng ý liền nói.

- Baba con còn rất trẻ, gọi là lão gia nghe rất là già đó nha. - Rose nhìn sang Tiểu Ái nói. - Chị gọi baba em là anh đi, nghe cho trẻ. - Trong lòng đang tính toán chuyện đen tối.

Lần này đến lượt Ken gõ đầu Rose vì tội ăn nói lung tung.

- Xin lỗi cô, Tiểu Ái. Con bé sắp làm mẹ nhưng tính tình lại quá trẻ con. - Ken nhìn Tiểu Ái không rời, vì sao cô lại quá giống Pi như vậy.

Rose trề môi, quay mặt tỏ ra giận dỗi.

- Con không thèm nói chuyện với hai người nữa.

- Được rồi công chúa nhỏ của ta, con muốn gì cũng được mà. - Ken cưng chiều.

- Phạm lão gia, đưa vali cho tôi, tôi sẽ mang ra xe giúp ông. - Tiểu Ái nói, tay cầm lấy vali của Ken.

Ken nhìn Tiểu Ái liền nói:” Không sao đâu, tôi sẽ tự mình mang ra làm sao có thể để một cô gái giúp mình chứ.”

Trên xe, Tiểu Ái ngồi phía trên, còn Ken và Rose ngồi phía sau cùng nhau nói chuyện nhưng Rose mệt vì mùi xe nên ngã lưng vào vai Ken mà ngủ. Ken nhìn vào kính chiếu bên trong xe, không biết từ khi nào đang ngắm nhìn Tiểu Ái, cô gái này lại khiến Ken có cảm giác đau lòng như vậy, khiến anh nhớ đến Pi, đến cái chết thương tâm của Pi.

Tiểu Ai nhìn ra ngoài ngắm cảnh, bất ngờ quay vào bên trong thì phát hiện ánh mắt ưu tư của Ken đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương, Tiểu Ái e ngại quay mặt đi, Ken hơi khó xữ một chút, dù gì Tiểu Ái cũng chỉ là một đứa trẻ không nên khiến cô ta khó xữ.

Quay về biệt thự Phạm gia, Ken bé Rose về phòng ngủ còn Tiểu Ái xách giúp anh vali vào bên trong. Cô lần đầu tiên bước chân vào căn phòng của người chủ căn nhà này, gam màu xám tro khiến căn phòng càng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Tiểu Ái đặt vali gần tủ rồi dự định bước ra, cô nhìn thấy trên bàn tấm hình của mẹ Rose với nụ cười hiền lành. Tiểu Ái đặt tấm hình lại vị trí cũ đi ra khỏi căn phòng với suy nghĩ:” Ông ấy là người thật đáng ngưỡng mộ, mẹ Rose mất đã lâu như vậy nhưng ông ấy vẫn một lòng và bà.”

Tiểu Ái vừa mở cửa đi ra khỏi phòng thì Ken cũng mở cửa bước vào bên trong, hai người đụng phải nhau khiến cô té ngược về phía sau, Ken nhanh tay đỡ Tiếu Ái kéo vào lòng mình. Cảnh tượng này, khiến hai người bất động vài giây, Tiểu Ái nhanh chóng rời vòng tay Ken cúi đầu nói.

- Phạm gia, xin lỗi… tôi xin phép về phòng. - Tiểu Ái nhanh chóng bỏ đi.

Ken nhìn theo Tiểu Ái bước đi, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự.

Tiểu Ái nhanh chóng chạy về phòng mình, gương mặt đỏ bừng bừng, toàn thân nóng lên, tim đập thình thịch mạnh hơn.

- Không phải chứ, chỉ là mình bị ngã và ông ấy đỡ mình thôi mà, cảm giác này là gì đây. - Tiểu Ái đưa hai bàn tay áp vào má, xua đi những cảm giác kì lạ đang có.

Cũng một tuần trôi qua, Tuấn Khôi không liên lạc với Rose, anh biết anh càng đến gần Rose càng đẩy anh ra xa, câu hỏi kia của cô anh đã tìm được câu trả lời, chỉ là trong lòng Tuấn Khôi lo sợ, Rose cố chấp không chịu thừa nhận. Tình yêu của họ chưa bắt đầu đã có sóng gió, hiện tại là những nghi ngờ, tiếp theo anh không thể xác định rằng trong đầu cô gái đó có ý định kết thúc nó hay không.

Trong buổi tiệc chia tay Minh Trí và Rin sẽ lên đường đi khắp đất nước, về những vùng khó khăn để giúp người nghèo. Buổi tiệc chia tay thân mật chỉ có những người trong gia đình, và tất nhiên Ken và Rose cũng được mời đến.

Buổi tiệc trong biệt thự họ Trần, mọi người quây quần nhau cười nói, chỉ là Rose luôn tránh né cái nhìn của Tuấn Khôi.

- Rose, khi nào con sinh cháu cho ta, ta sẽ về thăm con. - Rin mỉm cười nói.

- Dạ mẹ, mẹ đi nhớ phải bảo trọng sức khoẻ nhé. - Rose nói.

- Nhưng con khi nào thì mới chịu về đây cùng Tuấn Khôi, một mình ở tại căn biệt thự rộng lớn này, Tuấn Khôi sẽ rất cô đơn.

- Mẹ, chuyện này hãy để bọn con tự mình giải quyết, con đang chờ câu trả lời từ anh ấy.

- Ta chỉ nhờ con, hãy thay ta chăm sóc Tuấn Khôi. - Rin nói, ánh mắt hướng đến Tuấn Khôi đang nhìn về phía họ. - Ta đi vào trong cùng mọi người, con vào cùng ta chứ.

- Còn muốn ở lại đây hít thở không khí một chút, mẹ vào trước đi ạ. - Rose đáp.

Rin bước vào bên trong, Rose hướng mặt ra phía ban công đón không khí trong lành. Từ phía sau Tuấn Khôi đi tới, dùng áo vest của mình khoát lên người Rose.

- Nơi này rất lạnh, em sẽ bị cảm đó. - Tuấn Khôi nói.

- Cảm ơn. - Rose không quay lại, mặt vẫn hướng về phía bên ngoài.

- Em sẽ tránh né anh đến khi nào?

- Khi anh trả lời câu hỏi của em. - Rose mở đôi mắt ra và nói.

Tuấn Khôi đưa hai tay lên bờ vai của Rose, xoay người cô lại hướng đối diện mình.

- Anh đã có câu trả lời cho em, nhưng anh muốn em hứa với anh một việc. - Tuấn Khôi nhìn vào đôi mắt của Rose mà nói.

- Việc gì? - Rose hỏi lại.

- Hãy hứa với anh, đứa trẻ trong bụng em dù có chuyện gì xảy ra cũng phải để nó mang họ Trần.

Rose không kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói Tuấn Khôi, chỉ nôn nóng nghe câu trả lời của anh, cô gật đầu đồng ý.

- Anh hãy nói câu trả lời của mình đi.

- Rose, người anh yêu duy nhất là em, cô gái đang đứng trước mặt anh và là mẹ của đứa con của anh, chủ nhân của ngôi nhà này. - Tuấn Khôi nói.- Còn về cô gái mang tên Tuyết Nhi, khi cô ta xuất hiện anh cảm thấy cô ta rất kì lạ và từ khi nào tâm trí của anh đã cuốn theo từng bước đi của cô ấy đến khi anh giật mình thì lại mang một sự sợ hãi, anh sợ anh phản bội Rose, chỉ vì cô gái Tuyết Nhi kia. Nhưng cuối cùng, Rose và Tuyết Nhi đều bên trong người phụ nữ trước mặt anh, anh yêu em, không cần biết em là ai, chỉ là trái tim anh hướng về em, ánh mắt anh dõi theo em, người duy nhất anh yêu.

Đôi mắt Rose đỏ ửng lên, nước mắt chợt trào ra lăn lên bờ má ửng hồng. Tuấn Khôi dùng tay lau đi giọt nước mắt kia.

- Đừng khóc, anh hứa sẽ không để em khóc thêm một lần nào nữa.

- Tuấn Khôi, giọt nước mắt kia, là nước mắt hạnh phúc. - Rose khẽ nói, không ngờ Tuấn Khôi lại trả lời cô như vậy, đó chính là đáp án cô mong đợi.

Tuấn Khôi ôm Rose vào lòng, ngoài kia những ánh đèn lấp lánh soi sáng mọi cảnh vật, tình yêu của họ sẽ tươi đẹp như khung cảnh trước mắt.

Mọi người quay trở lại buổi tiệc, Tuấn Khôi trong tay cùng Rose, Thiên Bảo và Anh Thư ngồi bên cạnh nhau trò chuyện, Minh Trí và Rin, Trần Hậu cùng Thiên Kim, chỉ một mình Ken ngồi ầm thầm một mình cùng ly rượu mạnh.

- Rose, con gái theo chồng rồi phải kiếm vợ cho baba con đi. - Rin nhìn qua phía Ken mà nói.

- Mẹ ạ, con cũng ủng hộ ý kiến của mẹ. - Rose cười tủm tỉm.

- Hai mẹ con hãy tha cho ta đi. - Ken lắc lư ly rượu. - Cuộc sống cô đơn này, cũng không phải là không thú vị.

- Anh cũng phải tìm ai đó bên cạnh khi về già, con người không ai là không sợ cô đơn. - Rin nói.

- Cảm ơn em đã quan tâm anh, hãy để duyên trời vậy, đến đâu sẽ đến. - Ken đáp.

Minh Trí ra hiệu cho Rin đừng nói thêm điều gì nữa, trong Ken giống như người đang chứa đựng nhiều tâm sự.

- Nào, chúng ta cùng nâng ly, mừng cho mọi người đều đã tìm thấy hạnh phúc của mình. - Minh Trí nâng ly rượu lên nói.

Mọi người chúc mừng, vui vẻ cười nói.

Điện thoại Rose reo lên, là Tiểu Ái gọi đến.

- Alo, chị Tiểu Ái.

- Rose, chị phải về nhà gấp nên không đợi em về được, chị gọi nói cho em biết.

- Có chuyện gì sao chị? - Rose nghe giọng nói của Tiểu Ái gấp gáp.

- Em chị nói mẹ chị bị đau, chị phải về xem sao?

- Vâng, chị gọi tài xế đưa chị về nhé. - Rose nói.

- Cảm ơn em. - Tiểu Ái đáp, sau đó nhanh chóng quay về nhà.

Sáng hôm sau, Rose liên lạc với Tiểu Ái nhưng không được. Cô tìm đến nhà Tiểu Ái nhưng đoã khoá trái cửa. “ Không phải lại bỏ đi nữa ư?” - Rose thầm nghĩ thì gặp một người gần bên liền chào hỏi.

- À, hôm qua thấy có xe cấp cứu chạy đến rồi họ đi từ đêm qua đến giờ chưa về. - Cô hàng xóm trả lời.

- Cảm ơn cô.- Rose cúi đầu cảm ơn rồi ra về.

Mẹ chị Tiểu Ái bị bệnh phải nhập viện sao? Có lẽ chị ấy lo lắng lắm, với lại gia cảnh chị ấy như vậy thì làm sao có đủ tiền để trang trải. Rose suy nghĩ thì xe cũng đã về đến biệt thự Phạm gia.

Rose bước vào nhà, vừa đi vừa chăm chú bấm điện thoại để nhờ Thiên Bảo tìm giúp mẹ của Tiểu Ái đang ở bệnh viện nào để cô đến giúp đỡ. Không ngờ Rose đi lên bật thang lại bị vấp ngã, mọi người nhanh chóng đưa cô đi cấp cứu tuy Rose nói mình không sao cả.

Nằm trên xe đẩy, Rose vẫn lo lắng cho Tiểu Ái liền kéo tay Ken mà nói:” Baba, mẹ chị Tiểu Ái nhập viện rồi, gia cảnh chị ấy không thể lo liệu mọi thứ được, baba hãy giúp Tiểu Ái giúp con.”

Ken đợi Tuấn Khôi đến thì cho người đi tìm hiểu mẹ Tiểu Ái đang nằm ở bệnh viện nào và mắc bệnh gì.

Ken đi đến bệnh viện nơi mẹ Tiểu Ái đang nhập viện. Ken đi đến phòng của bà thì nhìn thấy bên ngoài Tiểu Ái đang ngồi thất thần.

- Tiểu Ái, mẹ cô… - Ken tiến đền gần Tiểu Ái nói.

- Phạm tổng, tôi… - Tiểu Ái bỗng nhiên khóc lớn.

Ken hơi bối rối, một cô gái lại khóc trước mặt anh như vậy. Ken lại gần Tiểu Ái, để cô tựa vào vai mình mà khóc.

Tiểu Ái bình tĩnh hơn một chút, sau đó nhận ra mình đã làm một chuyện không kịp sy nghĩ liền nhanh chóng đứng lên cúi đầu.

- Tôi… xin lỗi… tôi đã làm bẩn áo của ngài. - Tiểu Ái khó xữ nói.

- Không sao, cô cảm thấy đỡ hơn chưa? - Ken quan tâm.

- Nhưng… sao Phạm tổng biết mà đến đây? - Tiểu Ái kì lạ nói.

- Chuyện gì tôi muốn biết, tôi đều có thể biết. - Ken đáp.

Tiểu Ái không kịp hiểu hết câu nói trên thì một vị y tá đi đến đưa cho cô một tờ giấy nói:” Người nhà kí vào rồi đi đóng tiền để tiến hành phẫu thuật, thời gian rất gấp nên mong cô nhanh chóng giùm.”

Tiểu Ái run rẩy cầm tờ giấy trên tay, nhìn những con số mà mờ cả mắt.

- Đừng lo, tôi sẽ trả chi phí phẫu thuật cho mẹ cô. - Ken đi tới nói.

- Không… tôi không thể nhận được. - Tiếu Ái lắc đầu.

- Tôi la một nhà kinh doanh, vì vậy cô cứ an tâm đi tôi sẽ không cho không ai bất cứ thứ gì. Hôm nay xem như tôi tạm ứng để mẹ cô chữa trị trước, cô sẽ đến Phạm gia làm việc và tôi sẽ trừ từ từ vào lương của cô. - Ken nói.

Tiểu Ái suy nghĩ một lúc, xem ra ông ấy nói cũng có lí, cô cũng đang rất cần số tiền kia để cứu mẹ. Tiểu Ái lưỡng lự một chút cũng gật đầu đồng ý.

Ba của cô phải về chăm sóc cho em cô vẫn đang còn bé phải đến trường, đêm đó cô ngồi bên ngoài đợi mẹ phẫu thuật, bên cạnh là Phạm tổng.

- Tôi có thể ở đây một mình mà, Phạm tổng xin ngài về nghĩ ngơi đi. - Tiểu Ái nói.

- Có hai người ở lại, không phãi tốt hơn sao? - Ken đáp.

- Phạm tổng và cả Rose là những người thật tốt , tôi vô cùng biết ơn gia đình Phạm gia.

- Cô đã có ơn cứu con gái tôi, điều này khiến tôi vô cùng biết ơn cô. Tiểu Ái, chắc cô cũng nhận ra cô rất giống vợ cũ của tôi, điều đó khiến Rose trở nên vô cùng vui vẻ. Tôi mới là người phải cảm ơn cô.

- Người vợ đó của ông, là người như thế nào?

Ken suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói:” Cô ấy cũng khá giống cô về tính cách, hiền lành và đáng yêu, lại thích giúp đỡ người khác, khi gặp khó khăn thì luôn tự một mình gánh chịu mà không chịu nói ra để người khác giúp.”

- Tôi là người như vậy sao? - Tiểu Ái không nghĩ mình là người giống mẹ Rose về tính cách.

Ken cười, nhìn vào đôi mắt kia khẽ đáp:” Rất giống.”

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 142: Ngoại truyện TYĐS Phần 39

Cánh cửa phòng phẩu thuật báo tín hiệu được mở ra, Tiểu Ái vội vã đứng lên. Bên trong, các bác sĩ bước ra.

- Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi. - Tiểu Ái lo lăng hỏi.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. - Vị bác sĩ lặng lẽ nói.

- Không phải, xin bác sĩ hãy cứu mẹ tôi, bà ấy không thể chết được. - Tiểu Ái ôm lấy tay bác sĩ mà nói. - Cầu xin bác sĩ, hãy cứu mẹ tôi. - Nước mắt Tiểu Ái chảy xiết.

Vị bác sĩ lắc đầu, các y tá kéo Tiểu Ái ra khỏi vị bác sĩ.

- Thân nhân hãy chuẩn bị thủ tục để nhận bệnh nhân về nhà. - Vị bác sĩ nói xong bước đi.

Tiểu Ái khóc lớn, không còn đủ sức đứng vững mà ngã quỵ xuống, Ken nhanh chóng đỡ lấy cô gái. Trong bệnh viện lớn, tiếng khóc của Tiểu Ái bé nhỏ nhưng chứa đầy đau đớn, Ken xót xa ôm cô vào lòng, làm điểm tựa lúc cô đau đớn nhất.

Nhà chủ không cho gia đình Tiểu Ái làm tang lễ tại nhà thuê của họ, họ sợ mang về xui xẻo trong căn nhà đó. Tiểu Ái có khóc lóc van xin thế nào, họ cũng vô tình vô cảm bỏ đi, đe doạ sẽ đuổi gia đình cô đi nếu dám mang thi thể mẹ cô về nhà.

- Mẹ, con bất hiếu không thể lo cho mẹ được, đến khi mẹ ra đi con cũng không thể lo tang sự chu đáo. - Tiểu Ái là chị lớn trong nhà, lại không thể làm được gì, cảm thấy bất lực.

Bên ngoài, chiếc xe hơi màu đen dừng ngay con hẻm phía trước. Rose và Ken xuống xe bước xuống xe đi bộ vào bên trong con hẻm nhỏ. TRong căn phòng bé nhỏ, tiếng khóc của Tiểu Ái lại công thêm tiếng khóc của đứa em nhỏ, nét mặt u sầu của ba Tiểu Ái, không khí vô cùng u ám.

- Chị, vì sao chị chưa đón bác gái về. - Rose nhanh chóng bước đến hỏi Tiểu Ái.

- Huhu, Rose.... chị phải làm sao đây… chị thật vô dụng…. chị quá vô dụng không thể làm gì để lo tang lễ của mẹ một cách chu đáo. - Tiểu Ái bất động ngồi dưới đất mà nói.

- Chị, chị đừng khóc mà…. - Rose nhìn Tiểu Ái khóc thì mắt cũng ngấn lệ, trước kia bác giá đối xữ với cô rất tốt, vì sao người tốt như bà lại ra đi sớm như vậy.

Rose ôm Tiểu Ái vào lòng mình, hai chị em ôm nhau khóc xót xa.

- Chỉ cẩn một nơi để tổ chức tang lễ đưa bà ấy về nơi chính suối là được. - Ba Tiểu Ái đau buồn nói.

- Baba. - Rose hướng mắt về phía Ken. - Con muốn… - Rose sợ Ken không đồng ý với suy nghĩ hiện tại của cô.

- Được. - Ken gật đồng, hiểu Rose muốn nói gì.

- Thật ạ. - Rose bất ngờ.

- Baba có bao giờ từ chối mong muốn của con sao? - Ken đáp.

Rose nghe xong, quay sang nói với Tiểu Ái.

- Chị, Phạm gia sẽ lo liệu tang lễ của bác gái, chị không được từ chối đâu. Khi em gặp khó khăn gia đình chị đã cưu mang em, bác gái lại đối với em rất tốt. Ơn của gia đình chị em chưa đền đáp, lần này em nhất định phải lo liệu tang sự này, em vì coi bác gái như người nhà người thân.

- Rose, như vậy… không được. - Tiểu Ái nhìn lướt qua Ken rồi nói. - Phạm gia là nơi nào, chị làm sao có thể…

- Phạm gia cũng chỉ là một ngôi nhà có những con người sống bên trong, đâu có gì là ghê gớm như cô nghĩ. Tôi là chủ nhân của nó, tôi đồng ý là được, nếu cô chê có thể từ chối. - Ken lên tiếng.

- Phạm tổng, tôi… tôi không có ý đó. - Tiểu Ái lo sợ nhìn Ken, sợ Ken hiểu nhầm ý mình.

- Nếu không có ý như vậy nghĩa là tang lễ của mẹ cô, quyết định sẽ tổ chức tại Phạm gia. - Ken nói một cách dứt khoát.

Rose nhìn baba Ken, quả thật nể phục người cha này, chỉ trong hai câu có thể giải quyết xong mọi chuyện.

Tang lễ của mẹ Tiểu Ái được tổ chức tại Phạm gia, Tiểu Ái vô cùng biết ơn Ken và Rose, nếu như cô không gặp và quen biết Rose, thì cô đã bị cuộc sống này vùi dập như thế nào.

******************************

Tình cảm giữa Thiên Bảo và Anh Thư gặp phải nhiều sóng gió trong thế giới giải trí, đặc biệt các FAN của Hoàng Quân đâm ra ghét cay ghét đắng Anh Thư vì nghĩ rằng nhờ HQ mà AT mới có ngày hôm nay, khi có sự nghiệp trong tay liền bỏ rơi anh mà đi theo một người đàn ông mới với gia sản giàu có.

Trên mạng xã hội có hai phe đối lập hoàn toàn, một bên ủng hộ chuyện tình cảm của họ, một bên lại đưa ra những lởi lẽ cay nghiệt dành cho Anh Thư, mặc dù họ không phải là người trong cuộc nhưng luôn tỏ ra mình biết đầu đuôi mọi chuyện.

Anh Thư gấp chiếc laptop lại, ánh mắt tỏ vẻ buồn bã,vì sao họ lại có thể nói những lời lẽ như vậy với cô. Chẳng lẽ cô đến với tình yêu thật sự của mình, làm theo điều con tim muốn nói là sai hay sao. Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà suy nghĩ liệu sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu vậy mà đã dính vào rắc rối lần này, nhưng mà đối với Anh Thư hiện tại, Thiên Bảo mới là quan trong nhất, cô mỉm cười khi nhớ tới Thiên Bảo.

- Em đang nghĩ đến anh đúng không? - Thiên Bảo đi vào bên trong, nhìn thấy Anh Thư đang tủm tỉm cười một mình liền nói.

- Á… anh vào mà không gõ cửa sao? - Anh Thư giật mình. - Ai thèm nhớ đến anh chứ.

- Thật là không nhớ sao? - Thiên Bảo đi tới, dùng hai tay béo nựng cặp má phúng phính kia.

- Đã nói là không mà. - Anh Thư lắc lắc cái đầu.

- Được rồi, chúng ta có họp báo vào ngày mai. Những hình ảnh của chúng ta là do phóng viên chụp lén, em biết đó chúng ta là người của công chúng nên phải công khai mối quan hệ này. Vả lại, sẵn tiện hãy để cho ai đó không còn chút hy vọng.

- Em rất lo, có vẻ mọi người không ủng hộ chúng ta. Họ nói nhiều điều không hay trên mang. - Anh Thư ra vẻ lo lắng.

- Em quan tâm đến bọn người ăn không ngồi rồi để làm gì. Họ chỉ là đang ghen tỵ với em vì em đã có được một người yêu hoàn hảo và lí tưởng như anh, vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi. - Thiên Bảo tự tâng bốc mình.

Anh Thư đang phiền não nghe THiên Bảo nói xong thì cười lớn, mọi phiền não như tan biến.

- Anh có nên tự đắc như vậy không hả?

- Sẵn vào ngày mai, anh sẽ tuyên bố giải nghệ. - Thiên Bảo ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà nói.

- Anh sẽ không làm diễn viên nữa sao, sự nghiệp của anh đang rất là vươn xa đó.

- Từ đầu anh đã không thích nghề này, chỉ là anh muốn mọi người phải để mắt tới mình. Nhưng hiện tại suy nghĩ đó đã không còn nữa, ba anh nói đúng, anh đáng ra phải kế nghiệp ông ấy.Em sẽ ủng hộ anh chứ, Anh Thư.

Anh Thư mỉm cười nói:” Tất nhiên, em ủng hộ mọi quyết định của anh.”

- RoYal sẽ mở một công ty giải trí con, em sẽ làm ca sĩ độc quyền của công ty đó. - Thiên Bảo nói.

- Nhưng hợp đồng của em và công ty của Hoàng Quân vẫn còn, không thể làm ca sĩ độc quyền bên anh được. - Anh Thư lắc đầu.

- RoYal sẽ có cách, em chỉ cần ca hát là đủ.

Anh Thư gật đầu, có lẽ Thiên Bảo không muốn cô gặp Hoàng Quân nữa, dù gì thì chính Thiên Bảo cũng biết Hoàng Quân có tình cảm với cô, thật khó xữ cho cả cô và Hoàng Quân nếu làm chung một công ty quản lý.

Buổi họp báo được mở ra với rất đông các phóng viên báo đài trên cả nước, sự nổi tiếng của Thiên Bảo không thể không công nhận, tuy anh nói anh không yêu nghề nhưng nghề này quả thật rất thích hợp.

- Thiên Bảo, anh và Anh Thư gặp nhau khi nào? Hai người hẹn hò bao lâu rồi?

- Chúng tôi gặp nhau khi cô ấy còn chưa ai biết đến, tôi còn nhớ khi ấy dáng vẻ cô đơn đó khiến tôi không thể dời mắt. Tôi đã tán tỉnh và cuối cùng rất may cô ấy cũng đã đồng ý, chúng tôi hẹn hò cũng được vài tháng. -Thiên Bảo đáp

- Vài tháng chính xác là bao lâu? Trước hay sau khi Hoàng Quân tỏ tình với cô ấy trong đêm diễn vừa qua.

- Chúng tôi có tình cảm với nhau khá lâu, nó bắt đầu từ khi nào ngay cả bản thân tôi cũng không biết, cứ thế mà yêu nhau. - Thiên Bảo nhìn sang Anh Thư cười ngọt ngào. - Đối với việc cua Hoàng Quân, có lẽ vì tôi và Anh Thư không nói ra nên cậu ấy lại tự đa sầu đa cảm, đi tỏ tình với bạn gái tôi.

- Anh Thư, cô và Hoàng Quân khá thân thiết với nhau trong các buổi tập luyện, không phải hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu sao? Có một bài báo nói về việc hai người nghi án hẹn hò, vì sao khi đã có bạn trai cô lại im lặng mà không phủ nhận?

- Vì sao bạn gái tôi phải giải thích với mọi người trong khi tôi tin cô ấy. - Thiên Bảo đáp không cho Anh Thư kịp lên tiếng. - Trong một môi truòng khắc nghiệt này, giúp đỡ nhau để hoàn thành tốt buổi biểu diễn chính là tự giúp bản thân mình. Họ giúp đỡ nhau trong công việc là chuyện bình thường.

- Vì sao cô không nói với HQ rằng TB là bạn trai mình trong khi biết anh ấy có tình ý với cô?

- Bạn gài tôi là người vô tư vô nghĩ, cô ấy làm sao biết Hoàng Quân thích cô ấy chứ. Chẳng lẽ gặp ai cũng phải khoe khoang rằng tôi là bạn gái TB, tôi là người đã có bạn trai sao?

- Chúng tôi muốn Anh Thư lên tiếng, cô nghĩ sao khi một FAn thân thiết của HQ đã tố cáo cô trên mạng rằng chính HQ đã giúp đỡ đưa cô lên vị trí ngày hôm nay, sau đó cô lại đá anh ta ra ngoài để chạy theo người tình mới.

Thiên Bảo lại định đối đáp nhưng Anh Thư dùng tay mình kéo tay Thiên Bảo lại. Cô muốn anh để cô trả lời. Thiên Bảo đành im lặng, anh không muốn người phụ nữ của mình bị bọn phóng viên kia hiếp đáp.

- Tôi thành thật gửi lời cám ơn Hoàng Quân, nhờ có những giúp đỡ của anh ấy mà tôi mới có ngày hôm nay. Nhưng chuyện tình cảm phải làm theo điều con tim mình mách bảo, tôi gặp Thiên Bảo trước khi gặp Hoàng Quân. Từ khi nhìn thấy TB, trái tim tôi đã rộn rã hơn, tôi dõi theo anh ấy và chính TB là người động viên tôi trở thành một ca sĩ, giúp tôi tìm một quản lý, giúp tôi tới với những nhạc sĩ phù hợp. - Anh Thư nhìn THiên Bảo mỉm cười. - Vậy nếu theo mọi người, nhờ anh ấy tôi mới có thể quen biết Hoàng Quân, tôi lại chạy theo HQ hoá ra tôi lại là một người không ra gì sao?

- Vậy hai người có dự định kết hôn hay không?

- Khi nào chúng tôi quyết định, sẽ thông báo đến các vị. - Thiên Bảo đáp.

- Dự định tương lai của anh - chị ra sao?

- Tôi sẽ giải nghệ. Còn cô ấy, tiếp tục đi theo con đường cô ấy muốn.

Sau tuyên bố giải nghê của Thiên Bảo, máy chụp hình lia vào anh chụp nhiều hơn. Tin này còn nóng hơn tin tức quan hệ giữa bọn họ.

Quả nhiên ngày hôm sau, tin Thiên Bảo giải nghệ được in to đùng trên các tít, chuyện tình cảm của bọn họ lại không được chú ý bằng. Thiên Bảo mỉm cười nhìn tờ báo trên tay.

- Em thấy đó, mọi người sẽ chẳng còn ai nghĩ đến chuyện em và anh yêu nhau thế nào.

- Anh… đúng là kẻ nhiều mưu mẹo mà.

- Anh Thư, chúng ta kết hôn đi. - Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư nói.

- Kết… hôn sao? - Anh Thư mở to mắt.

- Mẹ anh đã hối thúc rồi, nếu như anh không đưa em về nữa, bà ấy lại mang các cô gái đang sẵn sàng kết hôn về mà ép anh đi xem mắt. - Thiên Bảo nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

- Không được, anh không được đi, chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn. - Anh Thư vội đáp.

Thiên Bảo mỉm cười đắc thắng, xem ra cách này của mẹ Thiên Kim, quả thật có thể lừa được cô gái ngây thơ này.

**************************

Tuấn Khôi lái xe đến biệt thự Phạm gia, trên tay cầm một túi valy nặng trên tay mà bước vào. Rose đang ngồi trên sopha xem phim hoạt hình liền nhìn về phía anh ngạc nhiên.

- Anh mang valy đi đâu vậy?? - Rose hỏi.

- Anh chuyển nhà. - Tuấn Khôi ung dung đi tới gần Rose ngồi cạnh bên.

- Chuyển nhà á! - Rose tròn mắt. - Biệt thự Trần gia… anh bán đi sao? Chắc baba Minh Trí và mẹ Rin giết anh mất.

- Không, nó vẫn còn thuộc sở hữu của Trần gia. - Anh lấy miếng bánh từ tay cô cho vào miệng mình nhai rom róp.

- Vậy anh tính chuyển đến đâu?

- Anh đến đây…

- Hả? - Rose lần này như muốn nhảy dựng. - Anh… vì sao lại đến đây chứ, anh có nhà mà.

- Yên tâm đi, anh không đến đây vì em đâu. - Tuấn Khôi ngã người xuống đùi Rose, khẽ nhắm mắt lại. - Anh đến để chăm sóc tiểu tử của anh, anh không yên tâm khi em đang mang thai mà lại thích chạy nhảy như vậy, chuyện vừa rồi anh rất là lo lắng, cũng may là em không có chuyện gì.

- Tuấn Khôi, em hứa sẽ cẩn thận mà, anh đi về đi. - Rose nói.

- Em không thích anh ở đây sao, chán ghét nhìn thấy anh sao?

- Không phải… em có cảm giác thật bất tiện.

- Mặc cho em nói gì, Tuấn Khôi này đã quyết định… khó ai có thể thay đổi. - Tuấn Khôi nói như đinh đóng cột. - Anh cần ngủ một chút, em hãy ngồi yên đó.

- Anh đang bắt một người phụ nữ mang thai canh giấc ngủ cho anh sao?

- Anh quên mất nhỉ, nào em nằm xuống đi. - Tuấn Khôi ngồi dựng lên, kéo Rose nằm xuống chân mình.

Rose mỉm cười, người đàn ông này tính khí vẫn trẻ con thế sao, vậy như thế nào khi trẻ con lại làm cha của một đứa trẻ khác đây, xem ra số cô thật khổ mà.

Bên trong, Tiểu Ái bưng một bát chè hạt sen đi lên vừa đi vừa nói:” Rose à, em ăn một ít chè hạt sen, rất tốt cho tim mạch đó.”

Rose nghe giọng nói của Tiểu Ái liền rời khỏi đùi Tuấn Khôi ngồi dậy, cùng Tuấn Khôi nhìn về phía Tiểu Ái.

- Cô ta là ai vậy, lại dám gọi tên của em?

- À, đây là chị Tiểu Ái, chị ấy chính là ân nhân cứu mạng em lần đó. Hiện tại chị ấy đang làm việc trong nhà em, nhưng sắp tới có lẽ sẽ là mẹ của em hihi.

- Rose, đừng nói bậy, mọi người nghe sẽ dị nghị không tốt. - Tiểu Ái ngại ngùng nói.

- Chị, còn đây là Tuấn Khôi, người mà em hay kể với chị.

Tiểu Ái nhìn Tuấn Khôi cuối đầu chào.

- Chào Trần thiếu gia.

Tuấn Khôi cũng gất đầu. - Chào cô, Tiểu Ái. - Tuấn Khôi nhìn chăm chăm Tiểu Ái, cảm thấy rất giống Pi.

- Anh đang thấy đúng đó, có phải cảm thấy rất giống mẹ em không?

- Ừm! - Tuấn Khôi dời mắt từ Tiểu Ái sang Rose.

- Chị đi vào cho em và Trần thiếu gia nói chuyện. - Nói xong Tiểu Ái liền vào bên trong.

Tuấn Khôi tiếp tục dựa vào ghế nhắm mắt lại, sau hợp đồng vừa rồi anh dường như rất mệt mỏi, chỉ muốn nhìn thấy Rose rồi ôm cô mà ngủ.

- Anh thấy chị Tiểu Ái rất giống mẹ em đó, vì vậy em rất muốn chị ấy làm mẹ em. - Rose nói.

- Nhưng cô ta sẽ rất buồn, nếu như cha em cưới cô ta chỉ vì cô ta giống mẹ em. - Tuấn Khôi đáp.

Rose chợt giật mình, lời Tuấn Khôi nói quả đúng không sai, vì sao cô lại không nghĩ đến cảm xúc của Tiểu Ái, đi đâu cũng giới thiệu cô ấy giống mẹ Pi. Rose bỗng dưng cảm thấy có lỗi vô cùng với Tiểu Ái.

- Nếu baba Ken thật sự muốn kết hôn, hãy nhìn cô ấy bằng phương diện Tiểu Ái, không phải nhìn cô ta rồi tưởng nhớ đến mẹ Pi. Sẽ là một bất hạnh nếu như cha con em không phân biệt được.

- Tuấn Khôi, cảm ơn anh đã thức tỉnh em. - Rose nói.

- Vậy hãy trả ơn cho anh đi. - Tuấn Khôi nói.

- Trả ơn sao?

Tuấn Khôi không đáp, đứng lên bế Rose trên tay nói:” Làm gối ôm cho anh.”

Rose không chịu dãy dụa trên tay Tuấn Khôi, tuy nhiên lại vô cùng không hiệu quả. Cô đã bị anh ôm cứng trên giường trong phòng ngủ.

***************************

Ken đi kí một hợp đồng quan trọng với đối tác, hợp đồng được kí kết khi mọi người đều đã thấm mem say. Ken quay về biệt thự Phạm gia, bước vào nhà thì nhìn thấy Tiểu Ái đang ngồi trong phòng bếp một mình liền đi tới.

- Rose đâu rồi? - Ken hỏi.

- Phạm tổng, cô ấy ngủ rồi. - Tiểu Ái đáp.

- Sao cô chưa ngủ?

- Tôi vừa mua một ít hạt sen tươi cho Rose, tôi lột ra để ngày mai Rose có thể dùng. - Tiểu Ái mỉm cười nói.

Ken nhìn nụ cười kia, một cảm giác đã rất lâu rồi không tồn tại khiến nhịp tim Ken mạnh hơn.

- Hoàn thành xong, cô hãy đi nghĩ ngơi đi, tôi lên phòng trước. - Ken nói xong liền bước đi về phòng mình.

Ken ngồi trong phòng, đầu óc cứ lâng lâng vì mem rượu vẫn còn trong người. Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào.

- Vào đi! - Ken nói

- Phạm tổng, tôi thấy ông có vẻ đang say nên pha cho ông một ly chanh nóng, ngày mai ông sẽ không bị đau đầu. - Tiểu Ái nói, đi tới đặt ly chanh nóng trên bàn.

Khi cô quay lại thì đã thấy Ken nằm gục trên giường, bộ vest và giày vẫn còn thưa tháo ra. Cô đi tới cởi giầy và áo vest ra cho Ken. Tiểu Ái dùng nước lau mặt và tay chân vì cảm thấy người anh rất nóng. Cô hoàn thành xong mọi việc quay lưng bước đi thì một bàn tay chụp lấy tay cô.

- Đừng đi. - Ken thì thào.

- Ông gọi tôi sao? - Tiểu Ái nói.

- Đừng đi mà, anh rất cô đơn. - Ken khẽ mở mắt, nhìn thấy Tiểu Ái liền kéo cô lại gần mình mà ôm lấy. - Anh đã đợi em, rất lâu. Xin em, đừng đi mà.

Tiểu Ái nghe những lời Ken nói, trong lòng vô cùng rối bời chưa biết phải phán ứng thế nào.

- Phạm tổng, ông say rồi. Tôi về phòng mình. - Tiểu Ái khẽ nói, rời khỏi lòng ngực Ken.

Ken vụt mất liền nhanh chóng kéo lại, dùng lực của một người đàn ông ép cô nằm xuống giường. Đôi môi Ken tìm môi cô mà hôn cuồng nhiệt, Tiều Ái chống trả nhưng rồi bị chìm vào sự ngọt ngào đang có, trái tim cô đập rộn rã nhận ra cô đã có tình cảm với người đàn ông này tự khi nào. Có lẽ từ cái ngày mà Ken trong bệnh viện, ra tay giúp đỡ mẹ cô không cần suy nghĩ.

- Pi, em đã về thật sao, không bỏ anh đi thật sao? - Ken nói thì thào.

Khi Tiểu Ái nhận ra, thì trên người cô đã không còn mảnh vải che thân. Sự trong trắng kia cũng đã cho Ken, cô im lặng chịu đau đớn… đau đớn của thể xác và tinh thần.

Ken một lần nữa, lại gọi nhầm tên….

Buổi sáng, Ken thức dậy khi đầu mình đau như búa bổ. Anh nhìn sang bên cạnh lại thấy Tiểu Ái đang nằm bên cạnh thì chợt nhớ đến chuyện hôm qua.

Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Makoto Takahashi
Danh hiệuMod Thư Viện Forum

Mod Thư Viện Forum

Chương 143: Ngoại Truyện TYĐS phần 40: THE END (Trọn Vẹn)

Trong tiềm thức, hình ảnh Pi lại hiện ra, một cô gái nhỏ bé nằm rút bên cạnh anh, anh từng hối hận, từng cắn rứt lương tâm khi bỏ Pi lại một mình mà bỏ đi. Một lần nữa, anh lại gây ra sai lầm, lần này lại là một cô gái mang hình bóng kia. Ken để dòng nước lạnh tràn qua suy nghĩ, anh phải làm gì bây giờ, phải như thế nào với Tiểu Ái, chỉ hy vọng dòng nước này xoá trôi đi hình ảnh của Pi, để anh có thể nhìn Tiểu Ái bằng cái nhìn khác, cái nhìn không có Pi bên trong.

Ken bước từ phòng tắm ra ngoài, thì đã không còn nhìn thấy Tiểu Ái nữa. Trong lòng anh hiện tại, hai người con gái ấy đang lẫn lộn, liệu rằng anh chú ý đến Tiểu Ái chỉ vỉ cô ấy giống Pi, như vậy thật không công bằng.

Tiểu Ái tỉnh lại trước khi Ken thức giấc, cô ngắm nhìn gương mặt mang đậm nét phong trần, tuy Ken đã có tuổi nhưng gương mặt điển trai vẫn không hề bị phai nhạt. Nhìn anh thật phong độ so với độ tuổi hiện tại. Tiểu Ái cứ thế ngắm nhìn KEn, người đàn ông đầu tiên mà cô đụng chạm. Cô biết thân phận của mình không thể với tới người như Ken, cũng chẳng hy vọng anh chịu trách nhiệm cho cuộc đời cô, hãy cứ xem như món nợ ân tình mà cô đáp trả cho anh, vì anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian qua. Tiểu Ái nghĩ vậy, đã có quyết định riêng mình. Cô muốn ra ngoài thì Ken thức giấc nên cô vờ như đang ngủ, không muốn đối mặt với tình huống khó xữ. Đợi đến khi Ken bước vào phòng tắm, Tiểu Ái lẳng lặng bỏ về phòng mình thu xếp quần áo, viết một lá thư gửi lại cho Rose.

Ken bước ra phòng ăn sáng, bình thường thì tự tay Tiểu Ái sẽ chuẩn bị món ăn cho anh và Rose nhưng hôm nay không thấy cô đâu, Ken nghĩ rằng sau sự việc tối hôm qua có lẽ Tiểu Ái không muốn đối mặt với anh, sẽ có rất nhiều sự ngượng ép.

- Chị Tiểu Ái đâu rồi cô. - Rose hướng mắt hỏi chị giúp việc.

- Tôi không biết, hôm nay không thấy cô ấy xuống. - Cô giúp việc nói.

- Chị ấy bệnh sao, thường ngày luôn luôn là chị ấy làm bữa sáng mà. - Rose nhìn về phía hướng cầu thang.

- Em mau ăn sáng đi, hôm nay chúng ta có nhiều việc cần làm đó. - Tuấn Khôi nói.

- Em chỉ cho anh ngủ tạm ở đây hôm qua thôi, ăn sáng xong anh mau chóng về Trần gia cho em. - Rose đuổi.

- Baba Ken không đuổi, anh vẫn cứ ở lại đây. - Tuấn Khôi mỉm cười nói.

- Hai đứa mau ăn đi, ta đến công ty trước. - Ken đứng lên, muốn nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.

- Baba không khoẻ sao, hay vì không có chị Tiểu Ái nên không thể ăn ngon miệng. - Rose cười gian xảo. - Cô ơi, lên gọi chị ấy giúp con. - Rose nhờ cô giúp việc.

- Vâng, thưa tiểu thư. - Cô giúp việc quay bước đi.

- Không cần, để cho cô ta nghĩ ngơi đi. - Ken nói lớn.

Rose và Tuấn Khôi đều vô cùng ngạc nhiên, vì sao thái độ của KEn lại như vậy.

- Có chuyện gì xảy ra giữa hai người ạ. - Rose nhìn Ken nói.

- Không có gì, ta đến công ty đây. - Ken biết mình hơi lạ thường, đành tìm đường rút.

Ken bước ra khỏi cửa thì Rose quay sang Tuấn Khôi nói:” Chắc chắn giữa họ có chuyện gì xảy ra rồi.”

- Đừng tò mò nữa, gọi Tiểu Ái xuống hỏi sẽ rõ mọi chuyện. - Tuấn Khôi nói. - Mau đi gọi cô ấy xuống.

- Vâng, thưa Trần thiếu gia.

Người giúp việc gọi cửa nhưng không thấy Tiểu Ái mở cửa, thấy cửa phòng không khoá nên đẩy vào bên trong thì nhìn thấy quần áo của Tiểu Ái đều không còn, trên bàn để lại một lá thư thì nhanh chóng đi xuống đưa cho Rose.

“ Rose,

Chị xin lỗi vì ra rời đi mà không nói với em một lời. Mong em hãy hiểu cho chị, chị không phù hợp với nơi này. Rose, chúc em và con em sẽ luôn khoẻ mạnh và xinh đẹp, chị không thể ở bên cạnh em cho đến khi em sinh con được, chị vô cùng xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa.

Em đừng tìm chị, cảm ơn vì tất cả những gì gia đình em đã làm cho chị, chị sẽ mang ơn gia đình em suốt cuộc đời.

Tạm biệt…”

Rose đọc xong, tờ giấy trên tay cũng rơi xuống đất, hai dòng lệ tuôn rơi… Tuấn Khôi nhíu đôi chân mày rậm lại, cô ta vì sao lại bỏ đi khi mọi chuyện vẫn tốt đẹp như vậy, cộng thêm thái độ kì lạ của Phạm gia lúc nãy, chắc chắn giữa bọn họ là có vấn đề.

- Tuấn Khôi, mau tìm Tiểu Ái cho em, chị ấy một thân một mình ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm. Chị ấy sẽ không về nhà đâu, vì em chắc chắn sẽ đến đó tìm mà. - Rose đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Tuấn Khôi nói.

- Không được khóc, em mà khóc con của chúng ta sẽ xấu xí như em đó. - Tuấn Khôi lau giọt nước mắt trên mì Rose. - NGười tìm cô ấy không phải là em, cũng không phải là anh, hãy để baba làm việc đó.

- Baba sao? Vì sao lại là baba chứ? - Rose không hiểu ý Tuấn Khôi.

- Giữa bọn họ là đang có vấn đề, thái độ ban sáng của baba Ken chứng minh điều đó. Trước tiên em hãy gọi báo cho ông ấy rằng Tiểu Ái đã bỏ đi, xem thái độ của ông ấy thế nào?

Rose nghe lời Tuấn Khôi, gọi điện cho Ken.

- Baba, hức hức…. - Rose nghe giọng Ken alo liền khóc.

- Có chuyện gì sao, ai ức hiếp con. - Ken lo lắng, vì sao vừa rời khỏi nhà Rose vẫn còn vui vẻ sao.

- Chị Tiểu Ái, chị ấy bỏ đi rồi. - Rose nói.

Ken bất động vài giây.

- Baba, ba có nghe con nói không vậy, chị Tiểu Ái bỏ đi rồi. - Rose không nghe tiếng Ken trả lời liền nói tiếp.

- Ta nghe rồi. - Ken đáp. - Ta đang có việc gấp, sẽ gọi lại con. - Ken nói xong liền cúp máy.

Rose nhìn Tuấn Khôi, chuyện này là thế nào đây?

- Nghĩa là sao? - Rose hỏi.

- Baba Ken có lẽ đang đấu tranh tâm lý rất nhiều đây, đi tìm hay không, trước tiên ông ấy phải xác định rõ ràng đó là Tiểu Ái hay mẹ Pi. - Tuấn Khôi đáp.

- Ý anh nói, họ có tình cảm với nhau nhưng vì baba em không thể xác định, và cả chị Tiểu Ái cũng nghĩ rằng vì chị ấy giống mẹ sao? Vì vậy chị ấy quyết định bỏ đi…

- Có thể… - Tuấn Khôi gật đầu. - Chuyện của họ, cứ để họ tự mình giải quyết, chúng ta còn nhiều việc phải làm hơn. - Tuấn Khôi bế Rose lên tay.

- Á, buông em xuống, anh làm gì vậy. - Rose hét lên.

- Ngoan ngoãn theo anh. - Tuấn Khôi hôn lên trán cô, chân bước ra xe.

Tuấn Khôi đặt Rose vào bên trong xe, thắt dây an toàn cho cô xong rổi nhanh chóng lái xe đi.

Đi đến một đoạn đường rộng thì một chiếc xe khác chạy nhanh lên ngang hàng với họ, Rose nhìn qua liền nhận ra Thiên Bảo đang chở Anh Thư đi song song. Rose ngạc nhiên hỏi: Là Thiên Bảo kìa.”

- Đúng vậy, không phải trước đây em từng nói muốn có một ngày chúng ta dắt theo một nữa của mình cùng nhau đi du lịch sao?

- Haha, ngày xưa em luôn tưởng tượng ra 6 người, hôm nay lại chỉ có 4 người. - Rose trêu chọc Tuấn Khôi.

- Là 5 người chứ, phải không tiểu bảo bối. - Tuấn Khôi xoa bụng Rose mà nói.

Rose không đáp chỉ mỉm cười, không ngờ một ngày cô lại sắp làm mẹ, đứa con kia lại là của Tuấn Khôi, người mà lúc bé luôn trêu chọc cô….

Đến bãi biển rộng lớn, 4 người đứng hít thở hương biển mặn và mùi hương của hạnh phúc.

Tuấn Khôi đảm nhiệm việc đi mua áo tắm còn Thiên Bảo sẽ phải đi mua kem chống nắng cho hai người phụ nữ kia vì cái tội tự động sắp xếp mà không báo trước cho bọn họ chuẩn bị.

- Cảm ơn chị. - Anh Thư mỉm cười nói với Rose.

- Vì sao lại cám ơn chị. - Rose hỏi.

- Vì người chị yêu là Tuấn Khôi, không phải là Thiên Bảo.

- Cô gái ngốc à, Thiên Bảo yêu em… không phải chị. Dù chị có yêu anh ấy nhưng khi anh ấy đã yêu em thì chị có làm điều gì cũng không thể thay đổi được. Tình yêu của Thiên Bảo dành cho em rất lớn, lớn để anh ấy có thể xoá bỏ được cái thói quen quan tâm đến chị. Chị phải xin lỗi em mới phải, vì chị mà em và Thiên Bảo không thể sớm đến với nhau.

- Đúng vậy, quả thật em thật là ngốc mà. - Anh Thư rơm rớm nước mắt cảm động.

Rose mỉm cười đáp:” Thiên Bảo là người tốt, em hãy nắm chặt hành phúc này.”

Anh Thư gật đầu.

- Rose, em lại ức hiếp bạn gái anh sao. - Thiên Bảo từ phía xa đi tới, nhìn thấy khoé mắt Anh Thư còn động nước mắt liền hỏi.

Rose liếc Thiên Bảo, liền đáp:” Anh thật là thay đổi nha, trước kia không bao giờ nghi ngờ em như vậy?”

- Không phải đâu, do em… em… - Anh Thư không biết phải giải thích thế nào.

- Có chuyện gì vậy? - Tuấn Khôi đi tới.

- Thiên Bảo ức hiếp em. - Rose nhanh nhẩu nói.

- Không có tôi ở đây, hai người dám ức hiếp vợ tôi sao? - Tuấn Khôi nói.

- Haha, cậu cũng biết, chỉ có cô ấy ức hiếp người khác thôi, ai dám làm gì cô nàng kiêu kì đó. - Thiên Bảo cười lớn.

- Haha, anh họ nói có vẻ cũng đúng. - Tuấn Khôi cũng cười lớn, hùa nhau trêu chọc Rose.

- Hai người, hai người găp nhau là lại cùng nhau trêu chọc em. - Rose tức giận.

Tuấn Khôi và Thiên Bảo cùng nhau bỏ chạy trên cát mịn, Rose quên mất việc đang mang thai liền chạy theo.

- Chị, chị không được chạy nhanh như vậy. - Anh Thư lo lắng nói lớn.

Tuấn Khôi nghe xong, nhanh chóng dừng lại quay đầu lại về phía Rose. Sau đó bế cô lên đưa về ô dù của bọnh họ.

- Em không được phép chạy lung tung hiểu chưa, mang em ra đây để trông đồ cho bọn anh thôi. - Tuấn Khôi nói.

- Hừ, anh… thật đáng ghét. - Rose thấm mệt, chỉ biết mắng.

Cả bốn người cùng nhau cười…

Rose và Tuấn Khôi cùng nhau tản bộ bên bãi biển chiều tà… ánh nắng dịu xuống thành những vệt đỏ phía xa xa chân trời, mặt trời đang núp dần xuống phía chân trời. Tuấn Khôi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia, họ đi cùng nhau thật xứng đôi.

Tuấn Khôi dừng lại phía sau, Rose quay đầu lại ngạc nhiên. Hiện tại anh đang đứng đối diện cô, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương. Tuấn Khôi quỳ xuống dưới chân cô, ánh mặt trời chiều tà soi hai bóng người xuống bãi cát vàng mịn.

- Rose, đây là món quà mà mẹ Rin để lại. Năm đó, đây chính là vật chứng tình yêu giữa mẹ Rin và baba anh. Mẹ đã nói anh hãy mang nó tặng người mà anh yếu thương nhất, người mà anh sẽ cùng họ đi suốt cuộc đời. Và, anh đã biết người đó là ai.

Tuấn Khôi mở hộp trang sức, đó là sợi dây chuyền tình yêu trọn vẹn mà trước kia Minh Trí đã tặng cho Rin. Tuấn Khôi đứng lên, đeo sợi dây vào cổ Rose, viên kim cương lấp lánh trên cổ vô cùng tinh xảo.

- Nó rất hợp với em. - Tuấn Khôi mỉm cười nói.

- Anh không hỏi ý kiến em có muốn nhận hay không sao? - Rose không vui hỏi.

- Haha, em đã mang đứa con của anh rồi, không phải em chính là vợ anh sao.

- Trong cảnh lãng mạng như thế, anh vẫn cứ muốn trêu chọc em sao?

- Rose, chúng ta kết hôn đi. - Tuấn Khôi nắm lấy đôi tay Rose.

- Không, ai thèm kết hôn với anh chứ. - Rose đáp.

- Không lấy anh thì em muốn lấy ai? - Tuấn Khôi nắm lấy eo cô.

Rose chưa kịp trả lời, đã bị Tuấn Khôi ôm sát người về phía anh.

- Không lấy anh, cả đời em cũng không thể kết hôn cùng người khác. - Tuấn Khôi nói xong, đặt đôi môi mình lên đôi môi của cô.

Bóng chiều tà, trên bãi cát trắng mịm kia… bóng hai người dang hôn nhau in xuống… những cơn gió reo vui lùa vào kẽ tóc cô gái bay bay….

Thiên Bảo và Anh Thư từ xa nhìn thấy bọn họ như vậy liền mỉm cười.

- Thật là ghen tỵ, họ thật đẹp đôi. - Anh Thư nói.

- Chúng ta cũng rất đẹp đôi mà. - Thiên Bảo nói. - Có khi còn đẹp hơn cả bọn họ.

Anh Thư lắc đầu mỉm cười.

- Nhắm mắt lại đi. - Thiên Bảo nói.

Anh Thư nhìn Thiên Bảo ngạc nhiên:” Anh muốn làm gì?”

- Thì em cứ nhắm mắt lại đi nào. - Thiên Bảo tỏ ra bí ẩn.

Anh Thư nhắm đôi mắt mình lại, anh ấy muốn hôn mình sao…

Thiên Bảo mở hộp trang sức của mình ra, lấy dây chuyền bên trong ra đeo lên cổ Anh Thư.

- Em mở mắt được rồi. - Thiên Bảo nói.

Anh Thư mở mắt ra, cúi nhìn xuống cổ đã thấy sợi dây chuyền vô cùng xinh đẹp và sang trọng.

- Đây là quà của mẹ anh dành tặng cho con dâu duy nhất của bà ấy, người sẽ làm mẹ của những đứa trẻ.

- Thật đẹp. - Anh Thư đưa tay sờ vào mặt dây chuyền.

- Nó đẹp hơn, khi được đặt trên cổ em. - Thiên Bảo nhìn Anh Thư nói.

Anh Thư mỉm cười, đặt một nụ hôn lên môi anh.

****************************

Ken ngồi trong phòng làm việc, hiện tại không còn tâm trạng để làm được bất cứ việc gì. Những ám ảnh ngày xưa cứ vây lấy Ken, đối với Tiểu Ái anh tự nhận bản thân mình rung động trước cô gái trẻ kia, nhưng đó là rung động với cô hay với hình bóng của Pi, chỉ sợ sự không rõ ràng này khiến cô gái ấy mang đau đớn cả một đời xuân.

Ken nhìn bức ảnh của Pi đang mỉm cười trên bàn làm việc, lại nhớ đến Tiểu Ái khóc xướt mướt khi hay tin mẹ qua đời, nhớ đến khi cô ấy tựa vào bờ vai anh vì quá yếu đuối và kiệt sức, khi ấy con tim của Ken bỗng nhiên thổn thức sau bao nhiêu năm đóng băng. Tiểu Ái chính là một làn hơi ấm làm tan đi tản băng ấy, Ken bật dậy nhìn hình ảnh Pi một lần nữa khẽ nói:” Có phải em đã mang một thiên thần đến để xoa dịu trái tim anh hay không, người đó có phải là Tiểu Ái hay không, vì sao cô ấy lại giống hệt như em như vậy, để anh không thể xác định được rằng người anh nhìn thấy là em hay cô ấy.”

Tiếng gõ của bên ngoài, thư kí của Ken bước vào.

- Tổng giám, đã đến giờ bắt đầu cuộc họp.

KEn nhìn đồng hồ, thời gian càng trôi đi nhanh, Tiểu Ái càng xa anh hơn.

- Huỷ tất cả cuộc họp và cuộc hẹn trong hôm nay, tôi phải ra ngoài. - Ken nói vội, liền đi ra khỏi phòng làm việc.

- Tổng giám đốc, không được đâu… cuộc họp này rất quan trọng..

- Không có gì quan trọng bằng cô ấy. - Ken vội đi vào thang máy.

Thư kí của Ken khó hiểu, tổng giám đã có bạn gái rồi sao.

Ken lái xe chạy tìm Tiểu Ái, cô ấy có thể đi đâu được chứ. Ken chạy về nhà Tiểu Ái nhưng nhà đã khoá cửa ngoài, có lẽ cô ấy đã muốn bỏ đi thì sẽ không quay về nơi dễ dàng tìm thấy như vậy. Ken ngồi trong xe, nghĩ đi nghĩ lại sau đó quyết định chạy đến một nơi.

Trên con đường tìm kiếm cô, trong lòng Ken mới biết mình lo lắng biết bao nhiêu… trước đây đối với Pi cũng chưa phải là tình yêu, vì khi ấy trong mắt anh không nhìn thấy Pi. Còn hiện tại, sự quan tâm lo lắng này, trái tim lo sợ không tìm được Tiểu Ái, khiến Ken nhận ra tình cảm anh dành cho Tiểu Ái rất nhiều.

Đó chính là nơi chôn cất mẹ Tiểu Ái, quả nhiên như Ken dự liệu Tiểu Ái dù có đi đâu cũng sẽ đến chào tạm biệt mẹ cô. Ken nhanh chóng đi tới, Tiểu Ai nhìn thấy Ken liền từ ngạc nhiên mà chuyển sang lo lắng.

- Phạm tổng, vì sao ông đến đây. - Tiểu Ái hỏi.

- Tôi tìm em. - Ken đáp.

- Ông tìm tôi để làm gì, vì chuyện hôm qua sao? - Tiểu Ái bước lùi về sau một bước.

- Hôm qua, tôi… xin lỗi.

- Chuyện hôm qua, lỗi một phần cũng là do tôi, lúc ấy tôi có đủ sức để chóng cự lại ông, để thoát khỏi căn phòng của ông, nhưng… tôi đã chọn ở lại. - Cô cúi mặt nói.

- Vì sao em lại chọn ở lại.

- Thật nực cười, nói ra ông có lẽ cũng không tin nhưng thật sự vì… tôi có tình cảm với ông. - Tiểu Ái nói tiếp. - Nhưng xin ông đừng nghĩ tôi vì gia sản nhà họ Phạm, tôi biết mình không xứng đáng, tôi biết thân phận của mình, vì vậy ông hãy để tôi đi, đừng tìm tôi.

- Nếu tôi nói, tôi cũng có tình cảm với em…

- Phạm tổng, tình cảm của ông dành cho tôi chỉ vì tôi có gương mặt giống với Phạm phu nhân quá cố mà thôi. Xin ông, đừng tự đánh lừa bản thân vì chuyện đêm qua nữa, tôi không cần ông phải chịu trách nhiệm, cũng không cần ông tỏ ra thương hại.

- Vì sao em nghĩ là vì em mang hình bóng cô ấy, tôi yêu em thật sự. - Ken lo sợ Tiểu Ái lại đi mất nên tiến đến nắm lấy tay cô

- Đêm qua, ông đã gọi tên của Phạm phu nhân khi bên cạnh tôi. - Tiểu Ái lo sợ tình cảm khống chế bản thân nên vội rút tay lại, tiếp tục lùi về phía sau.

- Tiểu Ái, xin lỗi… tôi là một thằng đàn ông tồi… ngày xưa tôi cũng đã như vậy với mẹ của Rose, và đã mất cô ấy mãi mãi. Từ đó, trái tim tôi như đóng băng… không một ai có thể chạm vào trái tim tôi, đến khi gặp em… tim tôi từ từ rộn rã hơn, từ từ hướng về phía em tự khi nào. Tiểu Ái, chính em đã làm trái tim này tan chảy mất, người đó chính là em không phải một ai khác.

- Tôi… có lẽ vì tôi giống cô ấy. - Tiếu Ái không thể thoát ra suy nghĩ đó.

- Từ đầu, tôi cũng đã nghĩ như em nên luôn che giấu cảm xúc khi đứng trước em. Tôi không muốn làm khổ một cô gái tốt như em, lại không muốn bị sự nhầm lẫn này khiến em tổn thương. Nhưng Tiểu Ái, khi biết em rời đi tôi đã rất lo sợ, là tôi sợ mất em, sợ mất đi ngươi khiến trái tim tôi thổn thức.

- Phạm tổng, ông… đang nói sự thật sao?

- Em đừng bỏ đi được không, đừng khiến nơi này một lần nữa đóng băng. - Ken đưa tay Tiểu Ái lên bờ ngực của mình.

Tim Ken đang đập rất nhanh, từng nhịp thổn thức… Tiểu Ái có thề cảm nhận thấy điều đó.

- Tiểu Ái, đừng đi được không? - Ken nắm lấy tay cô mà nói.

- Tôi… tôi… sợ… sợ mọi thứ… sợ ông chỉ là yêu cái hình bóng bên ngoài của tôi, sợ khi đến bên ông người đời dị nghị, một cô gái trẻ gia cảnh nghèo khó lại yêu một người giàu có như ông… liệu ai có thể hiểu được.

- Gia đình tôi chỉ có tôi và Rose. Hiện tại thì Rose rất yêu quý em, con bé rất muốn em chính là mẹ của nó, như vậy không phải tốt sao? Còn người bên ngoài, vì sao chúng ta phải quan tâm đến. Con bé Rose rồi cũng sẽ kết hôn cùng Tuấn Khôi, rồi sẽ về nhà họ Trần sinh sống, trong căn nhà to lớn kia chỉ một mình tôi cô đơn, em nỡ nhìn thấy tôi chết già trong căn nhà đó sao?

- Ông đừng nói vậy, ông còn rất trẻ và khoẻ mạnh. - Tiểu Ái che miệng Ken lại.

- Em hãy đồng ý về lại Phạm gia cùng tôi. - Ken nắm tay Tiểu Ái ôm vào lòng.

- Tôi… sẽ về cùng ông. - Tiểu Ái nói, dòng nước mắt khẽ rơi… là nước mắt của sự hạnh phúc.

******************************

1 tháng sau….

- Anh Thư, thấy bụng không? - Rose bước ra cùng chiếc áo cưới.

- Không đâu, nhìn chị rất xinh đẹp mà. - Anh Thư cũng đang mặc trên người bộ áo cưới.

- Chị đã nói để sau khi chị sinh con xong, nhưng anh ấy không đồng ý, muốn cưới trước khi sinh con. - Rose ủ rũ. - Trong đời chỉ một lần mặc váy cưới, chị muốn khi ấy mình thật xinh đẹp.

- Chị đã quá xinh đẹp rồi mà, chị phải vui lên đi. - Anh Thư mỉm cười.

- Bộ này rất hợp với em đó, Thiên Bảo mà nhìn thấy có lẽ muốn kết hôn ngay lập tức. - Rose mỉm cười nói.

Rose vì đã có bụng nên đành phải chọn dạng váy cưới xoè ra để che đi phần bụng, tuy nhiên bộ váy cưới được thiết kế riêng dành cho Rose rất lộng lẫy, trong cô hệt như một nàng công chúa xinh đẹp.

Anh Thư diện một chiếc váy cưới đuôi cá, ôm sát cơ thể thon gọn của mình, trong co vô cùng gợi cảm và sang trọng.

Cả hai bước ra khỏi phòng thay đồ, 4 con mắt nhìn hai cô không chớp mắt.

- Tuấn Khôi, anh thấy thế nào? - Rose hỏi.

- Quả thật nhà thiết kế Eric ngày càng lên tay. - Tuấn Khôi đáp.

Rose không hài lòng chút nào với câu trả lời của Tuấn Khôi, xoay sang nhìn Thiên Bảo và Anh Thư.

- Thiên Bảo, anh thấy chúng có quá hở hang không. - Anh Thư hỏi.

Thiên Bảo đi tới gần Anh Thư, từ phía sau ôm lấy eo cô, đôi môi hôn lên cổ Anh Thư đáp:” Em rất đẹp.”

- Anh thật kì, họ đang nhìn kìa. - Anh Thư ngượng ngùng.

- Vừa sang trọng nhưng vô cùng sexy, em chính là nữ hoàng. - Thiên Bảo khẽ đáp.

Bên trong, thợ chụp hình bước gọi 4 người họ đi vào bên trong để chụp hình cưới.

- Cô dâu bên này, vì sao không cười vậy. - thợ chụp hình nói.

Rose vẫn còn tức giận việc Tuấn Khôi không khen cô đẹp nên gương mặt luôn tỏ vẻ không vui.

Tuấn Khôi mỉm cười nhìn Rose nói:” Khi nãy anh chưa nói xong, nhà thiết kế Eric ngày càng lên tay, có thể biến một người xinh đẹp như em còn trở nên xinh đẹp gấp bội lần hơn nữa, quả thật hôm nay em rất đẹp, Rose.”

- Anh chỉ giỏi nịnh mà thôi. - Rose nghe xong liền mát lòng mát dạ nhưng không tỏ ra ngoài.

- Hai người mỉm cười nhìn vào ống kính nào. - Thợ chụp hình nói.

Buổi chụp hình hoàn thành, 2 cô dâu xinh đẹp, 2 chú rể điển trai… khiến nhiều ánh măt tỏ ra vô ùng ghen tỵ.

**********************

Hôm nay, Trần gia được trang hoàng vô cùng lộng lẫy vì họ sẽ cùng lúc đón hai người con dâu về nhà họ Trần này. Thế là mọi chuyện đã trải qua bao nhiêu sóng gió, cả bốn người họ đã tìm ra được hạnh phúc, niềm vui ngập tràn ngôi biệt thự họ Trần.

Trên lễ đường, Tuấn Khôi và Thiên Bảo ngắm nhìn Ken cùng lúc dắt tay hai cô dâu tiến về phía hai chàng chú rễ đứng đợi.

- Ta giao hai đứa cho hai cậu, hãy chăm sóc chúng thật cẩn thận. Đây chính là báo vật của ta. - Ken nói.

- Dạ. - Thiên Bảo và Tuấn Khôi cùng đáp, đưa tay đón nhận cô dâu của mình.

Tuấn Hà sinh sống ở nước ngoài cũng về tham dự lễ cưới của cháu trai, và được chọn là người chứng hôn.

- Tuấn Khôi, con hãy đọc lời thề.

- Con xin thề, con sẽ yêu thương và chăm sóc Minh Hà suốt cả cuộc đời, dù có bất cứ sóng gió chong gai, chúng con cũng sẽ vượt qua để mãi mãi bên nhau. - Tuấn Khôi nhìn Rose nói.

- Thiên Bảo, con hãy đọc lời thề của mình.

- Anh Thư, hôm qua anh yêu em, hôm nay anh cũng yêu em, ngày mai anh cũng sẽ yêu em, và mãi mãi là như vậy. Anh yêu em… - Thiên Bảo nói.

Tuấn Hà bật cười với lời thề của Thiên Bảo, nhưng không quên nhiệm vụ.

- Minh Hà, đến lượt con đọc lời thề.

- Con xin thề, sẽ mãi mãi bên cạnh Tuấn Khôi, mãi mãi cùng anh ấy bước đi trên con đường phía trước.

- Anh Thư, xin mời con.

- Thiên Bảo, em không biết nói điều gì để cho anh biết rằng em yêu anh nhiều đến mức nào, hy vọng rằng anh có thể nhìn thấu trái tim em.

Tuấn Hà bật cười lần nữa, bọn trẻ hôm nay đọc lời thề thật kì lạ.

- Tuấn Khôi, con có đồng ý lấy Minh Hà làm vợ không?

- Con đồng ý.

- Minh Hà, con có đồng ý lấy Tuấn Khôi làm chồng hay không?

- Con đồng ý.

Tuấn Hà hài lòng, định tiếp tục với Thiên Bảo và Anh Thư thì đã bị Thiên Bảo nói trước.

- Anh Thư, anh đã nhìn thấy trái tim của em tràn ngập bóng hình anh. Anh Thư, làm vợ anh nha. - Thiên Bảo quỳ xuống nói.

- Em đồng ý. - Anh Thư gật đầu nói.

Cả hội trường vỗ tay vang dội, họ như đang xem một bộ phim tình cảm do diễn viên Thiên Bảo làm nam chính.

Tuấn Khôi và Rose trao nhẫn cưới, Thiên Bảo và Anh Thư cũng trao nhau vật đính ước. Trên cổ hai cô gái lấp lánh hai sợi dây tình yêu trọn vẹn.

- Tư bây giờ, ta tuyên bố các con chính thức là vợ chồng, Tuấn Khôi và Minh Hà, Thiên Bảo và Anh Thư, ta chúc các con sẽ trăm năm hạnh phúc.

- Hôn đi, hôn đi, hôn đi. - Tiếng cỗ vũ bên dưới vang lên.

Tuấn Khôi đặt tay lên eo Rose, ôm cô sát vào người đặt một nụ hôm cháy bỏng. Thiên Bảo cũng ôm Anh Thư mà hôn. Bốn người trải qua niềm hạnh phúc ngập tràn.

4 cô dâu chú rễ tiến ra xe để cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, Rose và Anh Thư được mọi người đứng phía dưới chờ đợi tung bông.

Hoa cưới của Rose trúng ngay Tiếu Ái, khiến Tiểu Ái vô cùng bất ngờ.

- Hai người cũng nhanh chóng kết hôn đi, em của con trong bụng chị còn bé thì hãy nhanh chóng đi, đợi nó lớn rất khó mặc váy cưới đó. - Rose khẽ đưa miệng vào tai Tiểu Ái.

Ken nghe qua gõ đầu Rose một cái cóp.

- Lại dám gọi cô ấy là chị.

- Dạ, thưa mẹ. Nếu baba muốn con gọi là mẹ thì hãy nhanh chóng kết hôn đi. - Rose nói.

- Con nói quá muộn rồi, ta đã cầu hôn và Tiểu Ái đã đồng ý. - KEn cười lớn.

- Vậy là lại sắp có chuyện vui rồi. - Rin từ phía sau nói.

- Là song hỷ lâm môn, nghe đâu con sắp có em sao? - Minh Trí bước đến nói với Rose.

- Haha, tin tức lan nhanh, tin tức lan nhanh. - Rose cười hạnh phúc.

Phía Anh Thư, cô tung bông thì người chụp lấy chính là Hoàng Quân. Hoàng Quân lại dùng hoa cưới của Anh Thư tiến tới tặng một cô gái không kém phần xinh đẹp đến dự lễ cưới của Anh Thư.

- Ngọc Châu, tặng em. - Hoàng Quân mỉm cười,

Anh Thư há hóc mồn, Hoàng Quân và chị Châu sao, hai người họ là khi nào nhỉ.

- Chị Châu, hai người là khi nào vậy, chị lại giấu em sao? - Anh Thư ra vẻ giận chị Châu.

- Là hôm Hoàng Quân tỏ tỉnh em, anh ấy đi vào trong tìm em nhưng biết em đã đi cùng Thiên Bảo nên rất buồn, Hôm đó chị và Hoàng Quân cùng nhau đi giải sầu và tâm sự rất nhiều, từ đó cả hai mới biết rằng chị và anh ấy rất hợp với nhau.

- Chuyện tốt như vậy, thế mà chị lại giấu em.

- Chị ngại. - Chị Châu e thẹn.

- Anh ấy là người tốt, chị nhất định sẽ hạnh phúc. - Anh Thư mỉm cười nói.

- Em cũng nhất định hạnh phúc nha. - Chị Châu đáp.

Mọi người vui vẻ, hạnh phúc đưa cô dâu và chú rễ lên xe ra sân bay để cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật.

THE END

P/s: Cảm ơn mọi ngưởi trong thời gian qua đã ủng hộ Nhị Tiểu Thư, trong thời gian qua có nhiều khi mình up chậm trễ thì mong các bạn bỏ qua mà tiếp tục ủng hộ bộ truyện mới của mình sẽ được up lên trong dịp đầu năm 2015 nha.

Cuối cùng vẫn là xin cảm ơn mọi người nhiều nhiều lắm. LOVE ALL

Sponsored content
Sponsored content
Danh hiệu

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 10 trong tổng số 10 trang]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10

Facebook comment