-‘๑’ 4rKingGame.Com -‘๑’

Diễn Đàn Game - Chia Sẻ Game Miễn Phí

+Đăng Nhập

Đăng Ký

Bạn đang tìm game gì? hãy gõ vào khung tìm kiếm bên dưới nhé!

OpLegend.Com - Game Vua Hải Tặc mới nhất 2020: Miễn phí cày cuốc - Chơi trên PC Web và Mobile

Nguyễn Hải TFS

1[Truyện Ma] Nợ ..... Empty [Truyện Ma] Nợ ..... 13/1/2016, 14:59

Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Danh hiệuThành Viên Cấp 5

Thành Viên Cấp 5

Nguồn : Voz
Tác Giả : Phong Vân
Mở đầu
Ma quỷ có thật sự tồn tại?
Câu hỏi đó không biết đã ám ảnh bao nhiêu người và bao nhiêu thế hệ. Nhiều người đã và đang cố sức tìm hiểu sự thật về bản chất ma quỷ chỉ để trả lời cho câu hỏi: Vì sao nó tồn tại? Nó tồn tại như thế nào?… Hiếm có thứ gì mà lại khiến con người ta vừa sợ, vừa tò mò, vừa kích thích như vậy. Hành trình khám phá về nó đã mê hoặc, quyến rũ biết bao người, nhưng rồi đến cuối cùng trong số đó có bao nhiêu người có thể sống một cuộc đời bình thường, hay là người thì chết, kẻ thì trở nên điên loạn…
[Truyện Ma] Nợ ..... Truyen_ma_no
Nhìn chung những ai đụng chạm tới ma quỷ thường không có một kết cục tốt đẹp gì.
Tôi là sinh viên một trường đại học chuyên nghiên cứu khoa học, thêm nữa là tôi lại học chuyên ngành vật lý nên lẽ dĩ nhiên tôi chẳng quan tâm gì tới vấn đề ma quỷ này cả. Nhiều lúc nghĩ lại ngày xưa nghe các cụ nhà tôi kể chuyện ma, bản thân sợ tới mức són đái ra quần thì tôi lại tự giễu bản thân mình. Hai mươi mốt tuổi đầu chưa một lần gặp ma nên mỗi khi nghe có ai đó nói về chủ đề ma cỏ thì tôi chỉ cười khẩy rồi bỏ đi chỗ khác. Tuy nhiên sau bao nhiêu năm đi học, tôi nhận thấy một điều thú vị là tụi con gái bình thường mười đứa thì có tới chín đứa sợ ma, ấy mà mỗi khi bàn luận tới chuyện ma quỷ thì hào hứng lắm. Một ví dụ điển hình như con em gái tôi, mỗi khi đám bạn nó đến nhà là mấy đứa lại rúc đầu vào nhau kể chuyện ma này ma nọ có vẻ thích thú lắm, nhưng buổi tối mà sai đi lên cầu thang một mình thì sợ chết khiếp, vì vậy đối với bản thân tôi, tụi con gái đôi khi còn kỳ lạ và khó hiểu hơn cả những câu chuyện ma nữa.
Không ít hơn một lần, tôi thầm ước được gặp ma một để xem mặt mũi nó như thế nào, nhưng đã hai mươi mốt năm trôi qua rồi trừ vài lần bị dọa ma ngày nhỏ thì đến giờ tôi vẫn chưa biết ma nó mặt ngang mũi dọc ra làm sao nữa cơ.
Nhưng ngay lúc này đây nếu có thể quay ngược lại quá khứ tôi nghĩ việc đầu tiên tôi sẽ làm là lập tức bỏ ngay cái tính trẻ trâu, anh hùng rơm không sợ trời không sợ trời sợ đất của mình. Bởi vì chỉ một phút nông nổi, hiếu thắng của mình mà giờ đây tôi đang phải đối mặt với tình thế vô cùng nguy hiểm, chẳng biết mạng sống và linh hồn của mình sẽ bị tước đoạt đi lúc nào nữa. Giờ đây ngồi đây gõ những dòng này có thể là những lời cuối cùng của tôi trước khi lìa xa cõi đời này. Câu chuyện của tôi bắt đầu bằng một vụ cá cược.
Chương 1
Nhiệt động lực học và câu chuyện cũ
Tháng năm bắt đầu vào mùa nắng nóng, dường như cái thời tiết oi bức khó chịu ấy cũng làm con người ta dễ cáu gắt và tức giận. Trường tôi nghèo lắm, chẳng có phòng học nào được trang bị điều hòa, các thầy cô và lãnh đạo trường chỉ dồn tiền để mua sắm trang thiết bị phục vụ nghiên cứu thôi. Tôi còn nhớ mãi một câu nói của một giáo sư trong trường: “Làm nghiên cứu khoa học thì phải xác định khổ và chấp nhận hy sinh.” Nên mặc dù sinh viên kêu cũng nhiều nhưng các thầy và lãnh đạo trường cũng kệ. Mỗi phòng học cũng có lắp quạt trần nhưng với một giảng đường có tới hơn năm mươi người ngồi thì hai cái quạt trần dường như chỉ là công cụ để cho các mùi như: Mùi mồ hôi, mùi nước hoa và kể cả mùi hôi nách nữa hòa quện vào nhau tạo nên một mùi hương nôn nao đến say đắm lòng người.
Hôm nay chẳng hiểu thiên thời địa lợi thế nào mà hai cái quạt trần của lớp tôi buổi sáng vẫn đang chạy ngon lành nhưng đến tiết học đầu giờ chiều nó lại nó lại bị hỏng, khỏi nói thì chắc ai cũng hiểu cảm giác nó thốn đến thế nào. Phạch, phạch đứa nào cũng cầm một cái quạt phe phẩy, mùi hương thì cũng nồng nàn đến mê say, mấy đứa con gái mặc áo quá mỏng mồ hôi chảy ra nhiều quá nên những gì cần thấy thì cứ hiện rõ mồn một, anh em con trai trong lớp lại dịp được bổ mắt. Bên trên thầy thì cứ giảng nhưng ở dưới thì mấy thằng con trai vẫn cứ rúc rích không ngừng kiểu như:
“Màu đen huyền thoại kìa.”
“Tao thấy cái màu hồng kia sexy hơn.”
“Trắng… chịu được.”

Chúng nó say mê bàn luận như thể đang tham gia một hội nghị khoa học có chủ đề thú vị lắm vậy.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi ở tiết học thứ hai, tiết học về nhiệt động lực học. Mới vào giờ thầy đã làm ngay câu: “Hôm nay nóng quá chúng ta không học bài mới mà cùng bàn luận về một chủ đề thú vị, mà chắc chắn các em sẽ thích.” Cả lớp đang chăm chú lắng nghe thì thấy giáo sư đang cầm phấn viết lên bảng dòng chữ: “Ma có tồn tại hay không?” Khi dòng chữ vừa viết xong, cả lớp xôn xao bọn con gái thích thú vỗ tay ầm ầm. Tôi thì chỉ kịp nhếch mép cười thầm rằng: Đúng là bọn con gái. Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì giáo sư lại nói:
“Trong số các em ở đây đã có em nào từng gặp ma, quỷ, hay bất kỳ hiện tượng nào đó mà không thể giải thích được chưa?”
Cả lớp im lặng chẳng ai nói gì, tôi lại được dịp đắc ý cười khẩy: Nghe thì nhiều chứ chắc gì đã có ai gặp ma mãnh chắc chỉ là do mấy ông mấy bà rảnh rỗi đồn thổi rồi buôn chuyện lung tung với nhau thôi chứ làm gì có ai thực sự gặp ma.
Mà có điều khó hiểu mọi khi giáo sư Hải luôn là người nghiêm khắc, hôm nào bước vào lớp cái là thao thao bất tuyệt tới hết giờ mà hôm nay cũng rảnh rỗi dữ vậy. Nhưng tôi chưa kịp đắc ý xong thì có một cánh tay giơ lên, dụi dụi mắt vài lần tôi mới tin nổi vào mắt mình đứa đang giơ tay lên đó là thằng Hải bạn tôi. Suy nghĩ đầu tiên trong đầy tôi lúc này là thằng lợn này thì đến ma cũng sợ nó thì làm sao mà gặp ma được được chứ.
Tôi nghĩ thế vì tôi với Hải chẳng lạ gì nhau cả, tôi với nó lớn lên với nhau từ bé cấp một, cấp hai, cấp ba rồi đại học lúc nào cũng học chung một trường một lớp. Ngày xưa khi chúng tôi còn nhỏ, Hải luôn nổi tiếng là thằng chuyên phá làng phá xóm chẳng sợ trời chẳng sợ đất, bố nó từng nện nó không biết bao nhiêu lần nhưng tính tình nó vẫn thế, vẫn không bao giờ biết sợ bất cứ thứ gì, trong làng ai cũng coi nó là thằng giặc con. Với thằng Hải này tôi sẽ không bao giờ quên một kỷ niệm, mà thực sự nó không đáng nhớ chút nào.
Đó là vào năm lớp chín bọn tôi thường thì cứ khoảng hai tháng thì sẽ có một tuần chúng tôi sẽ phải dậy thật sớm đi làm vệ sinh quét dọn sân trường, bình thường chỉ cần 5 giờ sáng dậy đi tới trường là vừa kịp làm xong, nhưng chẳng khi nào chúng tôi đi lúc 5 giờ cả mà toàn đi lúc 4 giờ 30, cả bọn sẽ cố gắng làm xong sớm rồi rủ nhau chơi keo. Trò này chắc ít người biết nhưng ở quê tôi lứa tuổi 89, 90 chơi keo là gắn liền với tuổi thơ. Lần đó cũng bao nhiêu lần khác chúng tôi dậy từ 4 giờ sáng tụ tập tại nhà thằng Hải để đi làm lao động, bình thường thì cứ đường lớn đường rộng mà đi chẳng hiểu sao hôm đó lên tới bờ đề thằng Hải là đề nghị:
“Hôm nay đi đường tắt đi, chui qua cánh đồng ngô kia rồi nhân tiện vặt mấy bắp bỏ cặp chiều về đi chăn bò nướng ăn tụi mày.”
Nghe thế cả đám hào hứng lắm ai cũng khen thằng Hải hôm nay thông minh đột xuất,
Cả đám lội qua đoạn ruộng trống chỉ toàn gốc rạ tiến thẳng vào cánh đồng ngô, thời điểm này đang là giữa vụ đông, ngô đang còn non nên rất ngon và ngọt, đi chăn bò mà có vài bắp nướng thì tuyệt vời. Chúng tôi đứa nào cũng hào hứng đi thẳng vào giữa cánh đồng ngô cả đám soi đèn pin và bắt đầu vặt, vặt và vặt cho đến khi nhét đầy cặp, thằng Hải còn luôn miệng to mồm chỉ đạo: “Bọn mày chọn cái bắp nào non non tí nướng mới ngon.”
Khi cặp của đứa nào cũng đầy rồi cả đám nhìn nhau cười nhăn răng, định đi tiếp thì tự nhiên có tiếng con chim lợn kêu éc éc éc… vang vọng giữa trời đêm. Thằng Hòa thấy thế sợ quá nói:
“Thôi đi thôi tụi bay tự nhiên tao thấy sợ quá.”
Hòa chưa nói hết câu, thì tự nhiên thằng Hải đã la lớn: “Tụi bay có cái bóng gì đang đi lại đây này” nói xong nó chạy một mạch về phía trước. Cả đám nghe vậy đứa nào cũng sợ tái mặt, thấy Hải chạy cả đám cũng nháo nhào chạy theo sau nó. Đến lúc chạy qua cái nghĩa địa, tôi bị trượt ngã đứt cả dép thế mà không thằng nào lại giúp, đúng là bạn bè thân thằng nào thằng đấy lo. Thấy bọn nó chạy tôi cũng hãi, vứt mẹ luôn đôi dép chạy một mạch ra khỏi cánh đồng ngô đến bờ mương, cả đám nhìn nhau thở hổn hển, trời mùa đông nữa đứa nào cũng sợ đến tím tái mặt.
“Cái gì lùa theo vậy Hải, mẹ kiếp tự nhiên chạy làm tao sợ chạy theo đứt cả đôi dép.”
“Thằng Hải chưa ra mà?” Tôi nhận ra đó là giọng của Hòa, lúc này nó cũng đang run như cầy sấy.
“Lúc nãy tao là đứa chạy ra cuối cùng thằng Hải chạy ra đầu tiên đáng lẽ nó phải ở ngoài này rồi chứ.” Nghe tôi nói vậy cả đám không hẹn mà đồng loạt gọi”
“Hải ơi, Hải ơi, mày ở đâu?”
Nhưng đáp lại chúng tôi chỉ là tiếng gió và tiếng xào xạc của lá ngô cọ vào nhau. Lúc này tiếng chim lợn lại vang lên éc éc… mấy thằng đứa nào cũng lạnh sống lưng, trên bầu trời tiếng chim lợn xa dần nhưng vẫn nghe rõ tiếng éc éc éc… Chúng tôi cố gắng gọi một lần nữa nhưng vẫn không thấy Hải trả lời, tôi đề nghị với mấy đứa còn lại:
“ Bây giờ cả đám vào trong kia tìm thằng Hải xem nó có làm sao không.”
“Hay là đi tới trường đi biết đâu thằng *** đó lại chạy đến trường rồi.”
Cá nhân tôi thì tôi không tin thằng Hải lại chạy tới trường rồi, nên tôi nói với bọn nó:
“Đứa nào muốn đi tới trường thì đi đi tao quay lại tìm xem có thấy thằng Hải không rồi tới sau.”
Thấy tôi quyết tâm vậy cả đám cũng miễn cưỡng một lần nữa tiến vào cánh đồng ngô. Lúc này mới hơn 5 giờ sáng, trời mùa đông nhưng có trăng nên mọi thứ xung quanh cũng không tối lắm, nhưng để củ chắc, chúng tôi bật đèn pin lên rồi mới vào, càng tiến vào sâu bên trong chúng tôi càng đi chậm lại, lúc này tim đập đứa nào cũng đập thình thịch bởi vì chúng tôi chuẩn bị đi qua một khu nghĩa địa nhỏ của dòng họ Nguyễn. Hòa sợ tới đổ mồ hôi nép sát vào người tôi, tôi cảm nhận được tay nó đang run lên, thực sự lúc đó tôi cũng run lắm chỉ muốn co giò lên chạy thât nhanh thôi nhưng đã liều đi tới đây rồi nên cũng tặc lưỡi đi tiếp, lúc đi ngang qua nghĩa địa thì thằng Hòa vỗ vỗ vào người tôi
“Phong, Phong, hình như trên cái ngôi mộ ở giữa kia có cái gì kìa?”
Tôi lia nhanh đèn pin hướng Hòa chỉ, dưới ánh sáng của đèn pin và ánh trăng tôi thấy có một người đang ngồi chình ình ngay ngôi mộ giữa nghĩa địa, lúc này tôi á khẩu sững người chỉ biết đứng há hốc mồm sợ tới mức tim nhảy ngoài. Mấy đứa kia cũng chẳng khá gì hơn tôi thằng Hùng còn sợ tới mức rơi cả cái đèn pin. Cả đám chưa định thần lại thì bóng người đó quay lại, khuôn mặt nó bỗng nhiên phát sáng làm sống lưng tôi lạnh toát, Hòa cùng với hai đứa kia hét lớn rồi chạy thẳng. Lúc đó tôi cũng muốn chạy lắm nhưng chân tôi cứng đờ không thể nào nhấc được, cây đèn pin rơi khỏi tay khiến mọi thứ xung quanh tôi đều mờ ảo, mặt bóng đen kia đã không còn sáng nữa nhưng nó đang lầm lũi tiến về phía tôi. Tôi ngã bịch xuống đất, thực sự lúc này tôi muốn bỏ chạy lắm nhưng đôi chân tôi chẳng hiểu sao lại bị chuột rút vào thời điểm này, cũng chẳng hiểu từ lúc nào tôi thấy quần mình ươn ướt, trong khi đó bóng đen kia vẫn tiến về phía tôi. Tôi cố gắng bình tĩnh nhìn kỹ xung quanh, lúc này bóng đen kia cách chỗ tôi hơn hai mươi mét, không nhìn rõ mặt nhưng nó chỉ cao cỡ như tôi thôi, một suy nghĩ chạy ngang qua đầu tôi: Liệu cái bóng đen đang tiến tới đây có phải là thằng Hải bạn tôi. Nghĩ vậy tôi cất tiếng gọi:
“Hải phải không?”
Không ai trả lời, bóng đen kia vẫn lầm lũi tiến về phía tôi, chân tôi thì chuột rút đau không chạy được. tôi chỉ biết liên mồm hỏi:
“Hải à? Hải phải không? đừng đùa nữa…”
Nhưng bóng đen đó vẫn im lặng cho đến khi nó cách tôi khoảng mười mét thì tôi sợ tới mức tim nhảy ra ngoài, đôi mắt nhắm chặt lại chờ một kết cục không tốt đẹp đến với mình.
Nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả, tôi mở mắt ra thấy Hải đang nhăn rằng nhìn tôi cười:
“He he mày mà cũng sợ ma à?”
Nghe vậy tôi tức tới mức lộn máu, lộn tiết nén đau đứng thẳng dậy đấm thẳng vào mặt nó rồi nói:
“ Mẹ mày đùa ngu đéo chịu được.”
Hải cũng cú tiết đấm lại vào mặt tôi, hai thằng quần nhau nát cả đám ngô. Sau hôm đó tôi với nó nghỉ chơi với nhau khoảng một tháng liền, chẳng đứa nào nói chuyện với đứa nào cho đến một hôm tôi bị mấy đứa khác làng bắt nạt nó xông vào đấm bọn kia liên tục để giải cứu tôi khỏi vòng vây của mấy thằng kia, mặc dù kết cục là cả hai thằng máu mồm máu mũi chảy đầy mặt nằm gục ở sân bóng. Dưới nền cỏ xanh rì của sân bóng hai thằng nằm đó mắt ngước nhìn trời xanh rồi lại quay sang nhìn nhau cười, từ đó chúng tôi lại thân nhau tới tận bây giờ. Và cũng từ cái hôm ở cánh đồng ngô đó tôi tự nhủ bản thân mình rằng: sẽ không bao giờ tin vào ma cỏ gì hết. Giờ đây thấy thằng Hải đang giơ tay tôi chỉ nhếch mép cười thầm nghĩ: “Chắc thằng này lại chuẩn bị hư cấu dọa mấy đứa con gái rồi đây.” Và cuối cùng nó cũng bắt đầu cái giọng khàn khàn như vịt đực của nó.

Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Danh hiệuThành Viên Cấp 5

Thành Viên Cấp 5

Mấy thím đọc và góp ý thêm cho em nha
Chương 2
Câu chuyện của Hải
Chuyện của em xảy ra cách đây hai hôm, bữa đó là tối thứ em đang nằm ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, mở mắt nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng, lúc đó thực sự em chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng vừa định nhắm mắt lại thì tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này thì người gõ cửa gọi hẳn luôn tên em :
“Anh Hải ơi”
Giọng nói kia là giọng con gái, nên em đoán chắc là con bé phòng bên trong của xóm trọ lại đang có chuyện gì nhờ đây, lúc đó em chỉ cảm thấy thật phiền phức chẳng hiểu nhờ vả gì vào lúc 1h sáng nữa, nhưng vì là gái nhờ nên cũng nhảy bò dậy mặc cái áo ra mở cửa. Chẳng hiểu sao lúc em mở cửa ra mấy chiếc bóng đèn chỗ hành lang phòng em chớp chớp mấy cái rồi vụt tắt, bật công tắc điện phòng cũng không thấy sáng, cả căn phòng của em lúc này chỉ được soi rọi bởi ánh trăng ngày rằm, dưới ánh sáng đó em vẫn có thể nhận ra người đang ở ngay trước cửa phòng mình là Hương cô bé trọ phòng trong cùng.
Khu chỗ em trọ là ở làng Triều Khúc, chỗ bọn em ở là một dãy 4 phòng cấp bốn nối liền với nhau, các phòng trọ úp thẳng mặt vào hông nhà chủ còn cánh cửa cổng của phòng trọ nằm bên tay phải, phía trước dãy phòng phòng trọ có một khoảng sân nhỏ khoảng hơn 30 m2 , bình thường cũng khá là kín gió mùa hè mọi người vẫn hay đùa nhau là ở đây mùa hè chẳng khác gì trong lò bát quái, con trai thì được xông hơi miễn phí còn con gái thì chắc qua một mùa hè chắc phải giảm được mấy cân. Mọi khi thì oi và nóng vậy ấy thế mà khi em vừa mở cửa ra một làn gió lạnh thổi ập vào người khiến gai ốc trên người đua nhau nổi lên, em xoa xoa bắp tay rồi hỏi:
“Hương ah có chuyện gì thế em”
Hương không đáp lại mà chỉ lặng lẽ nhìn em ánh mắt buồn buồn, rồi lặng lẽ quay người bước ra phía cổng. Lúc đó em chỉ biết mở to mắt ngạc nhiên rồi lặng lẽ bước theo Hương, dưới ánh trăng một người đi trước một người lội bước theo sau. Dù bám rất sát nhưng càng theo sau không hiểu sao càng theo thì càng thấy bóng Hương xa dần qua vài con ngõ thì em không còn thấy bóng Hương nữa.
Lúc đó em cũng mới giật mình nhận ra mình đang đứng giữa hồ Triều khúc, em nhìn xung quanh lần nữa, nhưng vẫn không thấy Hương, đang định quay về thì tự nhiên có ánh sáng xanh lập lòe bay quanh đầu em, ban đầu em nhìn thấy nó cứ nghĩ chắc là con đom đóm nên giơ tay ra chụp, nhưng dường như những con vật kia không phải là những con đom đóm lù đù giống như ngày xưa em thường hay bắt ở quê, nó dường như có linh tính cứ mỗi lần em giơ tay chụp, nó lại lách sang bên cả chục lần mà chẳng thể nào túm được, nó vẫn đang bay vòng vòng quanh người em như đang dò xét điều gì, Lúc đó điên tiết lên em cởi phăng chiếc áo vung mạnh đập vào nó, cuối cùng nó cũng rụng xuống, em cười đắc chí cười thầm mắng: Chết chưa con ***, trêu bố ah.
Con vật kia rơi xuống nằm ngay dưới chân em, đang định nhặt lên xem có phải đom đóm không thì em phát hiện một mảng ánh sáng xanh lớn đang lập lòe bay tới chỗ em. Em lúc đó thầm than: Không phải mình chọc phải tổ của nó rồi chứ, chưa kịp nghĩ xong thì cả đám sáng xanh lập lòe bao vây quanh em, bực mình đang sẵn chiếc áo trên tay em vung mạnh đập thẳng vào đám ánh sáng xanh đó. Mảng sáng đó tan ra rồi ngay lập túc tụ lại và bắt đầu tấn công em. Ban đầu thì em em có chút khinh thường vì mỗi lần chứng chích vào, người em chỉ thấy hơi ngứa một chút thôi, nhưng càng về sau em càng cảm thấy những chỗ đó tê dại đại. Lúc đó em thực sự cũng hơi hoảng sợ vừa dùng áo phẩy xua đuổi chúng vừa chạy thẳng về nhà, về đến nơi em lao thẳng vào nhà đóng chặt cửa lại, thở hổn hển. Tự trách mình sao tự nhiên chơi dại trêu vào cái đám quái quỷ đó làm gì, em hé hé cửa nhìn xem có động tĩnh gì xảy ra không, thì bất ngờ một đoàn ánh sáng xanh kia ập vào phòng em, chúng liên tục chích lên người em, cố xua tay đuổi chúng đi nhưng dường như những cố gắng đó hoàn toàn vô vọng, mắt em bắt đầu hoa lên, đầu em bắt đầu tê liệt rồi em ngã khụy xuống ngất đi, nhưng trước lúc ngất em vẫn lờ mờ nhận ra những ánh sáng xanh kia tụ lại thành hình một người con gái toàn thân phát ra ánh sáng xanh lập lòe nhìn em một cách quỷ dị .
Sang ngày hôm sau em tỉnh dậy, mọi chuyện trong đầu em vẫn nhớ rõ như in trong đầu, nhưng để chắc ăn em mặc lại áo rồi chạy sang gõ cửa phòng Hương, nhưng không có ai trả lời, em nghĩ là nó đi học nên lại quay lại phòng. Cả ngày hôm đó hình ảnh đám sáng xanh, hình ảnh cô gái nhìn em trước lúc em ngất cứ ám ảnh mãi trong đầu, khiến em không thể tập trung làm gì được. Tối hôm đó em sang phòng Hương chơi vờ hỏi
“ Tối qua em đi đâu về muộn ah”
“Không tối qua em đi ngủ từ lúc 10 giờ, có việc gì không anh”
Nghe Hương nói, lúc đó em như đứng hình luôn, Không phải Hương thì bóng người con gái em đuổi theo tối qua là ai.
“Anh sao thế, có việc gì à sao tự nhiên hỏi lạ vậy”
“Không, sao anh chỉ hỏi vậy thôi không có gì đâu”
Trò chuyện với Hương một lúc thì em về phòng, cả ngày vật vờ mệt quá nên em cũng tắm cái rồi đi ngủ luôn. Nhưng đến nửa đêm thì em lại nghe thấy có người gọi
“Anh Hải ơi”
Lúc đó quả thực em cũng hơi run, định không ra mở nhưng lại có tiếng gọi
“Anh Hải ơi”
Tiếng gọi lặp đi lặp lại hai ba lần liền, em đánh bạo nhảy phắt xuống giường tiến đến bên cánh cửa mở hé ra và nhìn ra bên ngoài. Dưới ánh trăng vẫn là cô gái ngày hôm qua, 10 phần tì có tới 9 phần giống Hương đôi mắt u buồn đang nhìn thẳng về phía phòng em. Khi bốn mắt chạm nhau thì em há hốc mồm đóng chặt cửa lại lùi về phía sau rồi nhảy thẳng lên giường trùm chăn kín đầu em vẫn còn run đến mức răng đập vào nhau kêu lạch cạch: Cái lúc em nhìn vào đôi mắt cô gái kia em thấy hốc mắt cô ta máu bắt đầu rỉn ra và chảy ròng ròng khiến cho bộ đồ trắng cô ta nhuộm một màu đỏ dưới ánh trăng. Từ lúc Hải bắt đầu tới lúc kết thúc, cả lớp im lặng hoàn toàn im lặng không ai nói một lời, chỉ thấy mấy đứa con gái nép sát người lại với nhau nhìn Hải với đôi mắt sợ sệt. Ban đầu tôi cũng tưởng Hải chém gió để trêu mấy đứa con gái trong lớp, nhưng nhìn vẻ mặt của nó lúc này, tôi lại tin dường như có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra với nó. Nghe xong câu chuyện của Hải, giáo sư chỉ nói một câu với Hải mà đến bây giờ tôi mới thấm thía : “Đó vừa là duyên cũng vừa là nghiệt của em là phúc hay là họa là ở em cả”. Lúc tan học thầy ấy còn gặp riêng Hải nói là: “ Khi nào có chuyện gì thì cứ tới tìm gặp thầy”. Cũng chính vì câu nói đó mà chúng tôi vô tình đẩy một người đến cái chết. Nhưng đó là câu chuyện về sau này còn ở thời điểm đó, mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.

Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Danh hiệuThành Viên Cấp 5

Thành Viên Cấp 5

Chương 3
Biến cố
Sau buổi học hôm đó cả lớp đứa nào dường như cũng nhìn Hải bằng ánh mắt e ngại đặc biệt là bọn con gái. Sau buổi học đó tụi con gái lan truyền một tin đồn là Hải đang bị một con ma nữ ám. Nghĩ cũng đúng thôi sau khi nghe nó kể thế đứa con gái nào chả sợ mà chạy mất dép, mặc dù trước đó ở khoa Hải nổi tiếng là đứa đẹp trai, lắm gái theo. Đoạn thời gian này gia đình tôi phải bốc mộ cho các cụ nên tôi phải về quê một thời gian, từ sau buổi học đó tôi vẫn chưa trực tiếp nói chuyện thêm với Hải lần nào. Trong đầu tôi chỉ nghĩ câu chuyện mà Hải kể chỉ là nó bị mê ngủ mắt hoa mày lác thế nào đó thôi, vì tôi nhớ hôm tôi ở quê gọi điện cho Hải nó bảo có chút lo lắng vì dạo này hay mất ngủ, và tự nhiên tóc rụng nhiều, tuy nhiên giọng nó vẫn vui lắm vì dạo gần đây nó và em Hương cùng xóm trọ tình cảm tốt đẹp lắm, nó còn thản nhiên trêu tôi “ Tao sắp có gấu rồi, mày cũng lo lo mà kiếm một em đi”. Nghe giọng nó vui vẻ vậy tôi cũng chẳng hỏi thêm gì nữa về cái vụ kia. Sau khi công việc gia đình hoàn thành xong tôi chuẩn bị đồ đạc để lên đường thì mẹ tôi bảo tôi qua nhà ông bà nội thắp hương cho các cố rồi hãy đi.
Nhà ông bà nội cách nhà tôi không xa lắm chỉ khoảng 2 km, nhiều lần bố mẹ tôi muốn đón ông bà về ở cùng rồi nhưng ông bà không chịu, các cô các chú cũng có khuyên nhưng Ông bảo đất đây là đất hương hỏa của tổ tiên ông sẽ ở đây đến lúc chết không đi đâu cả. Vì là con trai cả cháu đích tôn nên mấy cái chuyện hương khói này tôi rành lắm nói chung là được đào tạo từ nhỏ, nói chuyện với ông bà lúc rồi tôi bắc ghế thắp hương cho các cụ và lầm rầm khấn:
Cháu là Phong nay lên đường ra Hà nội đi học mong ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho ông, bà nội, bố mẹ ,các cô , các chú và các em ở nhà mạnh khỏe.
Tôi chưa khấn hết lời thì 3 thẻ hương ở ba bàn đồng thời bốc cháy, tôi ngơ ngác nhìn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Khi ba que nhang cháy hết thì bà tôi lên thắp và khấn thì chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi chẳng nghe bà khấn gì nhưng khi tôi ra về, bà tôi dặn lần này cháu đi ra Hà Nội phải cẩn thận cố gắng giữ mình, ông thì không nói gì chỉ nhìn tôi mặt đăm chiêu nói: “ Mày chạy qua nhà thờ họ thắp hương cho tổ tiên rồi hãy đi”. Tôi vâng lời ông qua nhà họ, nhưng trong lòng khó hiểu mọi lần ông có bắt tôi qua nhà thờ họ thắp hương đâu tự nhiên nay lại bảo qua nhà thờ họ. Nhưng tôi nhanh chóng hiểu được điều mà ông lo lắng bởi vì khi tôi thắp hương ở nhà thờ họ thì tất cả các thẻ hương đều bốc cháy, lúc đó tôi cũng thầm nghĩ hay là có chuyện gì không ổn sắp xảy ra với mình. Nhưng rồi cái phút bất đồng của một thằng học trường khoa học nổi lên tôi gạt phăng mọi chuyện vừa xảy ra đi và tự nhủ với bản thân mình: Chắc mọi thứ chỉ là ngẫu nhiên, làm gì có số phận làm gì có điềm báo, chuyện gì đến nó ắt đến khỏi cần lo lắng. Với suy nghĩ đó tôi xách balo đi Hà Nội và tuyệt nhiên chẳng kể cho các cụ nhà tôi nghe chuyện về vụ hương cháy ở nhà thờ họ, vì kể cho các cụ chỉ làm các cụ lo thêm.
Hà nội mùa này trời không khác gì một cái lò thiêu nóng. Tôi ra hà nội lúc 12h trưa trời nắng chang chang như đổ lửa, mùi xăng mùi đường phố bốc lên, khiến tôi hoa cả mắt. Về tới phòng tôi chui ngay vào nhà tắm rửa, rồi kéo rèm khỏa thân đi ngủ.
Đang ngủ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy số lạ hoắc tôi cũng mặc kệ ngủ tiếp, nhưng 5 phút sau chuông lại vang lên, vẫn là số lúc nãy gọi lần này thì tôi bắt máy.
“ Alo ai vậy ạ”
Một giọng nữ vang lên bên phía bên kia
“Anh có phải là Phong không”
“Đúng mình là Phong, Bạn là ai vậy”
“Em là Hương ở cùng xóm trọ với anh Hải đây ạ”
“Ah Hương ah, có chuyện gì vậy em”
“Anh ra Hà Nội chưa ạ”
“Anh ra rồi, sao vậy em?”
“Anh qua phòng anh Hải đi ạ, anh ấy bị sao ấy”
“Bị sao là sao hả em”
“Em không biết từ hôm qua tới giờ em cứ thấy anh ấy đóng kín cửa gọi thì không nghe máy, anh qua xem có chuyện gì không ạ”
“Ok anh qua ngay đây”
Tôi với Hải mặc dù thân nhau nhưn chúng tôi không trọ chung vì hai thằng tính khí đều dị cả. Tôi thì thích yên lặng không bị làm phiền còn Hải là đứa ham vui, lúc nào cũng thích ồn ào náo nhiệt. Chỗ tôi và Hải trọ cách nhau cũng không xa lắm cũng chỉ khoảng hơn 3km, tôi dắt con cào cào của tôi ra phi thẳng đến phòng nó. Khi tới nơi tôi quẳng luôn cái xe sang một góc sân mồ hôi nhễ nhại đập cửa gọi:
“Hải, Hải ơi mởi cửa
Mặc dù đập cửa mấy lần nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi quệt mồ hôi đang chảy dài trên khuôn mặt mình, rồi gọi tiếp nhưng vẫn không thấy ai đáp lại Bỗng có giọng nói vang lên sau lưng tôi:
“Anh là Phong phải không”
“Uh, Anh là Phong. Em chắc là Hương hả”
“Vâng em là Hương”
Tôi nheo mắt lại nhìn kỹ Hương, ấn tượng ban đầu tôi thấy Hương khá là dễ thương với mái tóc dài đen nháy và má núm đồng tiền nhưng điểm đặc biệt nhất của ở Hương là đôi mắt. Đôi mắt đen nháy lấp ló chút chấm trắng nhìn lâu rất có cảm giác hút hồn mê mẩn. Khi nhìn vào mắt Hương tôi cũng đứng hình mất mấy giây làm đôi má em hơi đỏ lên trông càng xinh, nhưng rất nhanh thôi tôi trấn tĩnh lại và hỏi Hương:
“ Nó đóng cửa thế này thế nào lâu chưa”
“Dạ từ tối hôm qua ạ. Tối hôm qua em và anh ấy còn đang nói chuyện với nhau, sau đó em về đi ngủ, Trưa nay em nấu cơm xong sang gọi anh ấy dậy ăn nhưng gọi mãi không được, điện thoại thì không bốc máy, mà cửa thì khóa bên trong chứ có khóa bên ngoài đâu. Lúc đó em cũng nghĩ chắc tại anh ấy ngủ nên không nghe, nhưng tới chiều em gọi cũng không được nên em đâm ra lo lắng nên mới gọi cho anh”
Nghe Hương kể thế tôi lại càng thêm phần lo lắng. Tôi đập cửa gọi liên tiếp nhưng vẫn không nghe ai trả lời. Tôi quay sang nói với Hương”
“Em lùi ra để anh phá cửa”
Khi Hương vừa né sang một bên tôi dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào cánh cửa, khiến nó bật tung ra, khi ánh sáng vừa chiếu rọi vào thì
Chít chít một đàn chuột khoảng chừng hơn 20 con lao từ trong phòng lao ra con nào con nấy mắt đều đỏ ngàu. Hương thấy đàn chuột chạy ra cũng hét một tiếng rồi nấp ngay sau lưng tôi. Khi đàn chuột đi khỏi tôi bước vào phòng nhìn cảnh tượng bên trong tôi chỉ biết há hôc mồm vì ngạc nhiên.
Trời mùa hè mà Hải tủ chăn quanh người khuôn mặt giật giật liên tục nhìn về phía hai chúng tôi. Nhưng đó chưa phải là điều đáng sợ nhất, bởi vì khi nhìn mọi phía xung quanh Hải tôi thấy khoảng xác 15 con chuột nằm rải rác thành 1 hình vòng cung xung quanh, còn Hải thì đang co ro ở góc tường. Những con chuột này chết mà mắt lồi ra, miệng chúng rỉ máu ra tạo thành một hình cánh cung đỏ chóe bằng máu chuột vây Hải ở giữa. Bên ngoài cánh cung đó vẫn còn một vài con chuột mắt đỏ lừ nhìn về phía Hải, khung cảnh nhìn tởm lợm kinh khủng. Lúc Hương vừa thấy đám xác chuột thì em nó cũng không chịu được ôm miệng ọe ọe hai tiếng rồi chạy thẳng ra ngoài.
Tôi vội chạy lại xua lũ chuột rồi bước qua đám xác chuột còn lại tiến vào chỗ cánh cung Hải đang ngồi, rồi lay lay nó
“Hải , Hải mày làm sao vậy”
Bất ngờ Hải hét lớn
“ cút , cút đi cút hết đi”
Rồi vung tay đẩy tôi ra do không đề phòng nên tôi ngã nhoài về phía sau, đè lên đám xác chuột làm máu chúng dính vào áo tôi tanh ngòm. Tôi quơ tay chống người ngồi dậy thì bất ngờ một con chuột trong đám chuột mà tôi tưởng chết ấy cắn mạnh vào tay tôi khiến tay tôi phụt máu. Tôi quay sang thấy Hải vẫn đang trong trạng thái không bình thường thì điên tiết quá tát mạnh một cái vào mặt nó. Bỗng lúc đó tự nhiên sau nó choàng tinh ngơ ngác hỏi tôi
“Phong, có chuyện gì thế”
Thực lúc đó tôi cũng bó tay không hiểu chuyện gì cả
“Mẹ, mày bị sao thế, nhìn nhà cửa mày xem”
Hải liếc nhìn xung quanh rồi cũng há hốc mồm ngạc nhiên
Tôi tức quá chửi
“ Mẹ mày thôi có gì nói sau dọn nhà đi đã, nhìn tởm đéo chịu được”
Hai thằng tôi dọn dẹp đống xác chuột, lau nhà sạch sẽ rồi đi tắm. Lúc Hải cởi áo tôi vô tình phát hiện một viết bầm do tụ máu trên bả vai nó, tôi liền hỏi
“Vai mày bị sao thế”
“Bị éo gì đâu”
“Xoay lưng lại đây tao xem nào”
Lúc Hải xoay lưng thì tôi nhìn kỹ vết bầm trên đó là vết máu tụ đỏ tươi nhỏ thôi nhưng hình thù thì rất quái. Tôi đấm nó phát rồi chửi:
“ Thi đi tắm đi con *** người mày kinh vãi”
Bé Hương từ lúc thấy đám xác chuột, thì mất hút về phòng luôn chẳng thấy sang nữa. Mọi thứ xong xuôi rồi Hải bắt đầu kể cho tôi tất cả những gì xảy ra tối hôm qua mà nó còn nhớ được. Câu chuyện vẫn bắt đầu từ cái bóng của cô gái dưới trăng trong câu chuyện mà Hải đã từng kể trên lớp

Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Danh hiệuThành Viên Cấp 5

Thành Viên Cấp 5

Chương 4
Đêm kinh Hoàng
Do trời nắng nóng nên dọn dẹp xong hai thằng quyết định ra quán bia cỏ vừa uống vừa nói chuyện. Tôi giơ cốc cụng ly với Hải
“Uống, Có chuyện gì thì tao nghe nào ”
Hải nhìn tôi sau đó uống cạn cốc bia rồi bắt đầu bằng cái giọng khàn khàn:
Đêm hôm qua sau khi nói chuyện với Hương xong tao về phòng, định đi ngủ nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, đến khoảng hơn 1h sáng tao nghe thấy tiếng lọc cọc phát ra liên tục như kiểu có người ở đi lại ở sân, tao vội nhảy xuống giường hé đầu qua cánh cửa nhìn ra phía bên ngoài sân. Chẳng hiểu sao lúc đó mấy cái bóng đèn chỗ tao nó cứ nhấp nháy liên tục làm tao rất khó để nhìn mọi thứ xung quanh, nhưng qua khe cửa tao vẫn có thể thấy một người con gái nhìn về phía phòng tao. Thực ra khi nhìn thấy tao cũng không bất ngờ đâu vì tao quen rồi, thời gian gần đâu cứ tầm 1h sáng tao thấy cô ta đứng đó suốt, tao thừa biết cô ta là ma, nhưng tao chẳng thèm quan tâm, vì tao và cô ta chẳng ai đụng chạm ai sợ gì. Nhưng con ma này cứ ngày nào cũng cứ đứng nhìn vào phòng ai mà chịu nổi. Sự chịu đựng nào cũng có giới hạn bình thường tao mặc kệ nhưng tối hôm qua thì khác, cái lúc qua khe cửa và biết là con ma này đang đứng đó, tao mở hẳn cửa bước thẳng ra ngoài hỏi nó:
“ Sao cô cứ nhìn vào nhà tôi vậy?”
Mẹ kiếp lần đầu tiên tao đối diện với một con ma gần đến vậy, trời mùa hè mà tự nhiên tao cảm thấy lành lạnh, gai ốc đua nhau nổi lên, sau khi hỏi tao chẳng thấy động tĩnh gì, tao lại tiến thêm chút rồi hỏi tiếp:
“Cô là ai”
Tao chưa dứt lời tự nhiên con ma đó lướt đến ngay sát tao, lúc đó hai mặt chỉ cách nhau chắc cách nhau vài cm làm tao giật mình chút nữa đứng tim. Nhìn xa còn thấy con ma này có chút xinh đẹp chứ nhìn gần, mẹ kiếp mắt nó cứ gỉ máu ra nhìn tởm kinh khủng, lúc đó tao cũng đứng hình, theo phản xạ tao cố quay mặt đi chỗ khác nhưng không hiểu sao cổ tao cứ cứng đơ không xoay được, người tao lúc đó gần như bất động, tay chân không thể cử động. Bất giác cô ta đưa tay chạm lên mặt tao, nhưng khi cô ta vừa chạm vào mặt tao tự nhiên tao thấy người tao có một luồng nhiệt nóng bừng, con ma kia cũng lùi ra cách xa khoảng bốn mét trông nó có vẻ đau đớn. Khi cơ thể phục hồi trạng thái bình thường thì nó đã biến mất.
Khi nghe kể đến đây tôi có có phần hơi sock, không ngờ thằng bạn mình lại bá đạo đến vậy, tuy không sợ ma nhưng tôi chắc cũng không đủ can đảm làm như nó. Nhưng đó chỉ là phần đầu của câu chuyện. Hai thằng uống thêm một cốc nữa rồi Hải kể
Sau khi con ma kia biến mất tao định vào nhà thì
“Đoàng” một tia sét ngang trời, mẹ kiếp may mà số tao hên tia sét kia đánh trúng cây bưởi ngay trước cổng chứ không bây giờ chắc tao đi chầu ông bà ông vải mẹ nó rồi. Bực mình lúc đó tao chửi
*** có giỏi đánh trúng tao xem nào
Thế mà chưa nói dứt câu, một lần nừa một tia chớp lóe lên rồi sấm nổ đùng một cái, cây bưởi trước nhà lại một lần nữa bị đánh trúng lần này tao nhảy vội vào nhà. Vào nhà chưa vững tinh thần thì một luồng gió mạnh thổi làm bật tung cửa phòng tao ra, từ phía xa tao thấy có các đốm đỏ đang chạy về phía tao, điện phòng tao lúc đó thì không có tao cầm chiếc điện thoại bật đèn pin lên soi về phía chúng tao giật mình phát hiện cả đàn chuột phải đến mấy chục con đang lao đến, nó chạy nhanh vãi loáng cái đã đên gần cái giương chỗ tao nằm. Tao chỉ kịp túm cái chân đập đập liên tục để đuổi bọn nó đi, rồi bất ngờ tao cảm thấy đầu óc choáng váng. Rồi khi tao tỉnh lại đã thấy mày ở đó rồi, đấy là tất cả những gì mà tao còn nhớ được.
“Mẹ mày có hư cấu cái gì không đó”
“ Mẹ tao nói thật không tin thì thôi, không tin thì tôi nay mày ở lại đây là mày biết”
“Uh vậy để tối nay tao ở đây xem mặt mũi con ma mày nói thế nào”
Vậy là tôi và nó set kèo thành công tối nay nếu mà đúng thấy ma cỏ gì thì tôi phải mời nó ăn sáng đúng một tuần. Bỏ qua chuyện ma cỏ hai thằng nguồi uống tiếp đến tận 10 h tối mới về phòng. Tôi có thói quen uống rượu bia vào cái là rất buồn ngủ nên về tới phòng là tôi lăn ra ngủ ngay.
Đang say sưa trong giấc mộng thì có người đập vai tôi
“ Phong dậy, dậy đi mày, con ma nó tới nữa kìa”
Tôi cực ghét đang ngủ mà bị người khác đánh thức vì vậy quay sang chửi:
“mẹ ma cỏ éo gì yên cho bố ngủ”
Hải điên tiết đá vào mông tôi
“Mẹ mày dậy đi con ***”
Cú đá của Hải làm tôi tỉnh ngủ, theo sau Hải tôi tiến lại phía phía cửa hai hé đầu qua cánh cửa nhìn ra sân.
“ Đấy mày có thấy con ma đang đứng dưới sân kia không”
“Thấy éo gì đâu”
“Con ma mặc áo trắng đang nhìn vào đây này”
Tôi cố căng mắt nhìn nhưng chẳng thấy gì cả, chẳng hiểu sao thằng *** kia thấy mà tôi không thấy, tôi thầm rủa hay thằng này lại hư cấu để lừa mình. Nghĩ vậy tôi quay sang chửi
“ Mày bị điên ah, có cái gì đâu”
“Suỵt”
Bất giác Hải quay sang ra dấu với tôi bảo im lặng,
“Mày có nghe thấy gì không?”
“Có nghe thấy gì đâu”
“Mày không nghe thấy tiếng chít chít ah”
Tôi chưa kịp trả lời thì đùng một tiếng sấm nổ vang trời, gió từ ngoài sân thồi thốc thẳng vào nhà, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống mái nhà nghe lộp độp.
Một ánh chớp nữa vang lên khiến tôi nhìn thấy đoàn các chấm đỏ đang bò phía cửa phòng. Hải đóng chặt cửa lại và nói
“ mấy con chuột lại đến đấy”
Tôi không nói gì lẳng lặng chạy lại bật điện lên, “ tạch tạch,..” tôi cố sức nhấn đi nhấn lại cái công tắc mà căn phòng vẫn tối om,
Đúng lúc này cả hai đứa đều nghe thấy tiếng “ bịch, bịch , bịch…….” Như có vật gì từ mái nhà rớt xuống. Tôi vội vàng bật chế độ đèn pin từ chiếc 1200 lên, từ sánh đó tôi nhận ra những thứ vừa rớt xuống là những con chuột mình ướt sũng đôi mắt đỏ ngàu nhìn về phí chúng tôi.
Cả hai chẳng đứa nào nói đứa nào nhưng cũng tự giác thủ sẵn vài thứ, Tôi thì cầm chiếc chổi quét nhà còn thằng Hải thì cầm sẵn chiếc dép
Đàn chuột khoảng hơn chục con gầm gừ nhìn chúng tôi, Hai con lao lên bị tôi đá văng vào tường nghe chí tiếng rồi không động đậy hai thằng đang mừng vì may mà chỉ có chục con thì bỗng
Bịch bịch, ………………………
Cả đống chuột rơi từ trên mái nhà xuống hai thằng hốt hoảng chạy nhanh ra phía cửa, nhưng lúc này đàn chuột lại đang án ngữ ngay trước cửa. vì vậy mà hai thằng chạy ra ngoài chân đạp lên vô số con chuột, khiến âm thanh chít chít vang lên không ngừng. Tôi thì bị một vài con chuột cắn chảy cả máu chân, nhưng lúc đó thật sự thì chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Đàn chuột lùa theo chúng tôi theo cả đoạn hành lang ngắn của khu phòng trọ không chịu ngưng. Thấy vậy hai thằng nhảy ra thẳng ra giữa sân, đứng dưới trười mưa quần áo hai thằng đúng là ướt như chuột lột. Người ta nói chuột thường sợ nước, nhưng điều đó không đúng với đám chuột này, ban đầu chúng dường như cũng ái ngại cơn mưa này nên chỉ đứng trên bậc thềm nhìn xuống, Nhưng một lúc sau chúng bất đầu chậm rãi tiến về phía chúng tôi .
Tôi quang sang bảo hải chạy ra phía cổng nhưng chẳng hiểu thằng điên kia nó tự nhiên ngồi xếp bằng giữa trời mưa từ lúc nào. Tôi hốt hoảng gọi nhỏ
“Hải , mày sao thê”
Nó không trả lời nhưng tôi thấy đôi mắt nó lúc này cũng đỏ lừ như những con chuột kia. Hải ngồi đó đôi mắt mở trừng nhìn về phía đám chuột chỉ có như vậy thôi mà hiệu quá bất ngờ đám chuột khựng lại một vài con lăn ra đất, dưới ánh đèn vàng le lói của dãy hành lang phòng trọ, tôi nhìn thấy xác những con chuột kia đang gỉ máu miệng còn mắt thì lồi ra. Sau một vài lần như vậy cứ khi đàn chuột định xông lên thì dường như nó lại bị ngăn bởi sức mạnh vô hình từ đôi mắt của Hải, Kỳ lạ hơn nữa vết bầm mà tôi thấy trên lưng Hải hồi sáng cũng phát ánh đỏ quỷ dị. Đàn chuột cuối cùng cũng chịu rời đi bỏ lại khoảng hơn ba mươi xác nằm bao vây xung quanh chỗ tôi và Hải, Chúng tạo thành một vòng tròn quỷ dị bằng xác chuột.
Lúc đó có một điều khó khăn là đám chuột đã rời đi mà Hải vẫn không tỉnh nó vẫn ngồi đó với đôi mắt và vết bầm trên vai phát ra ánh sáng quỷ dị vô cùng. Tôi lấy tay tát vào mặt nó hai cái, nhưng chẳng hiệu quả. Trong lúc đó trời thì vẫn mưa không ngớt , vết chuột cắn ở chân tôi bắt đầu xót xót, tôi đưa tay xuống xoa thì không ngờ máy nãy giờ máu chảy nhiều vậy, chân thì đau trong khi
Thằng bạn thì vẫn đang ngồi đó, tôi bực mình tát nó phát nữa. Lần này thì nó choàng tỉnh, nó ngơ ngác hỏi
“ chuột đâu hết rồi”
“ chuột cái gì, mày nhìn xung quanh đi”
“Ơ có chuyện gì thế sao tao không nhớ”
“Thôi đi vào nhà đi đứng mưa nãy giờ lạnh lắm rồi “
Hai chúng tôi vào nhà, tôi cố thử bật công tắc điện một lần nữa, lần này thì lại được tôi bực mình chửi khẽ : khốn kiếp thật . Khi ánh điện vừa hiện lên đập vào mắt tôi là hai vết máu đỏ chóe dính trên tường cùng xác của mấy con chuột nằm trên nền nhà.
Thằng Hải cầm hết xác chuột vứt hết ra ngoài sân vì đằng nào ngoài đó cũng đầy xác chuột rồi , còn tôi thì lau sạch mới vết máu trên tường không kẻo chốc nữa nhìn thấy nó ai mà ngủ nổi. Mọi thứ xong xuôi Hải quay sang hỏi tôi
“ Lúc nãy có chuyện gì thế”
Tôi kể sơ qua cho nó một lượt chuyện vừa xảy ra, nghe xong khuôn mặt nó thất thần hẳn, nó là một đứa không sợ trời không sợ đất, nhưng mọi chuyện đang diễn ra vượt khỏi tầm hiểu biết của cả hai chúng tôi. Tôi đốt điếu thuốc cho người tỉnh táo và đỡ lạnh , điếu thuốc tàn mà hai thằng vẫn không ai nói với ai câu nào. Chúng tôi quyết định tắm rửa rồi nghỉ ngơi có gì mai tính tiếp vì lúc đó là 3h sáng và bên ngoài trời vẫn mưa. Nhắm mắt mà trong đầu tôi không ngừng hiện lên những câu hỏi, ánh mắt Hải rồi vết bầm sau lưng lúc nó ngồi trong màn mưa rốt cuộc là cái thứ gì ……………….

Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Danh hiệuThành Viên Cấp 5

Thành Viên Cấp 5

Chương 5
Câu chuyện năm xưa
Khi hai chúng tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, thì cách đó không xa, ở khu Phùng khoang một tia sét đánh ngang trời kèm theo đó là tiếng sấm nổ vang trời. Trong căn nhà vắng người đàn ông bật dậy trán lấm tấm mồ hôi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà mỗi lần nghe tiếng sấm sét ông vẫn cảm giác sợ hãi về những gì ông từng trải qua. Tỉnh dậy ông mở cánh cửa sổ ngoài kia mưa vẫn rơi, ông rít điếu thuốc rồi phả ra từng sợi, từng sợi khói sau đó nhắm chặt đôi mắt lại, Câu chuyện cách đây hơn ba mươi năm vẫn còn trong tâm trí ông rõ như in.
Năm đó mới ra trường ông với khí thế sục sôi của tuổi trẻ, ông là một trong những người xung phong lên vùng cao dạy học. Ông được trường điều về dạy học sinh của ba bản của đồng bào dân tộc HMông. Khi đầu mới lên ông còn hừng hực khí thế của tuổi trẻ, nhưng thời gian về sau thì càng oải vì trong tưởng tượng của ông cuộc sống của đồng bào miền cao không ngờ lại khó khăn đến thế.
Có những em học sinh phải đi bộ cả chục km để đến lớp học, lớp học những ngày mưa cả thầy cả trò phải nép vào nhau để tránh nước mưa dột nói chung là khổ vô cùng tận. Là thầy giáo mà ông phải thường xuyên vào rừng săn bắn để cải thiện bữa ăn và đem xuống thị trấn bán lấy tiền trang trải thêm cho cuộc sống chứ chỉ dựa vào những thứ nhà nước cấp chắc ông đã chết đói từ lâu rồi. Từ một chàng trai thành phó trí thức sức trói gà không chặt ông gần như biến thành một chàng trai bản thực thụ, săn bắt không còn phải là việc quá khó khăn với ông như những ngày đầu nữa.
Lần ấy sau một lần đi săn ông vô tình thấy một con hổ đang bị thương vì dẫm phải bẫy, khi ông tiến lại gần thì thấy nó đang thở phì phò, chân nhuộm một màu đỏ thẫm. Ông giơ cây súng săn nhắm thẳng vào đầu nó, khi chuẩn bị bóp cò thì bất giác con hổ mở mắt nó hết nghiêng đầu bên này rồi lại nghiêng sang bên kia nhìn ông rồi bất ngờ gầm lên một tiếng vang vọng rừng xanh. Tiếng gầm của chúa sơn lâm khiến ông đôi tay ông run rẩy làm rơi luôn khẩu súng trên tay. Như chớp được thời cơ con hồ dùng chút sức lực chồm về phía ông, cũng may ông kịp nhảy sang một bên né chứ không ông cũng đã tan xác dưới vuốt hổ rồi. Con hổ sau khi chồm về phía ông thì kiệt sức nằm bẹp một chỗ, tuy nhiên ánh mắt nó vẫn hướng về phía ông, miệng thì gầm gừ. Khi đó ông vội chạy lại cầm lấy cây súng nhắm thẳng vào đầu nó bóp cò , nhưng vừa khi đặt tay vào cò súng ông bất giác thấy đôi mắt nó bất giác ngấn lệ,
Nhìn dòng nước mắt nó chảy ông bất giác yếu lòng, đặt cây súng xuống ông tiến lại phía nó
“ Tao không có ý hại mày, để tao xem vết thương cho mày được chứ”
Con hổ dường như hiểu được tiếng người, ánh mắt nó nhìn Ông lúc này có vẻ đã bớt căm thù, ông lấy thêm can đảm tiến lên chạm vào nó , gầm gừ hai tiếng rồi cũng cho ông chạm vào người. Sau một hồi vuốt ve, nó đã hoàn toàn bỏ ánh mắt thù địch đối với ông, Quãng thời gian sau đó ông liên tục đắp thuốc và chăm sóc vết thương cho nó, mỗi ngày ông còn bắt thỏ rừng và nai đến để cho nó ăn. Chẳng biết từ lúc nào ông với nó lại trở nên thân thiết, từ sau đợt cứu nó, ngày nào trước nhà ông cũng có một phần thịt thú rừng. Có lần nó còn dẫn ông xem bầy hổ con nhỏ của nó, nhìn những con hổ con bé xíu đáng yêu như những chú mèo ông không nghĩ đó lại là những sinh vật đáng sợ vậy. Cuộc sống cứ thế trôi đi trong hai năm yên bình, thời gian này ông cũng đã giúp đỡ được nhiều em biết đọc biết viết. Trong số đó có một cô bé 16 tuổi, tên của cô bé thì ông không còn nhớ nữa bởi vì cái tên đó quá xấu lại khó nghe, cô bé có đôi mắt đen long lanh làn da trắng bóc như trứng gà, nhiều lúc nhìn nụ cười hồn nhiên vô tư của cô ông chỉ biết ngẩn người, vẻ đẹp của cô không khác gì bông khoe khoe sắc giữa núi rừng, chính vì như vậy ông hay gọi cô là Hoa. Chẳng biết từ lúc nào từ tình cảm thầy trò trong ông có một cảm giác khác với Hoa. Nhiều đêm trong giấc mơ ông chỉ mơ về Hoa mơ về nụ cười hồn nhiên vô tư của cô bé.
Đã nhiều lần ông định tỏ tình với Hoa nhưng nghĩ đến việc thầy yêu trò đó là điều thực sự khó với ông. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng đến đó là một hôm mưa tầm tã, ông đã nghĩ rằng sẽ chẳng có em học sinh nào đến, nhưng ông đã nhầm có một cô bé vẫn đội mưa đi học. Nhìn Hoa đang bước giữa trời mưa tiến về phía lớp học, ông vội cầm theo tấm ni lông màu xanh chạy lại che mưa cho cô và mắng:
“ Mưa gió, sao không ở nhà tới lớp làm gì”
Hoa cuối mặt nhìn áo, ngập ngừng hồi lâu rồi rồi cũng khẽ nói
“ Em muốn đến lớp, em muốn gặp thầy, em yêu thầy”
“ Em nói gì cơ”
“Em yêu thầy”
Hoa hét lên vang vọng giữa núi rừng khiến ông sững người, tấm áo mưa đang ở phía trên đầu không có ngừoi giữ theo gió tung bay vào phía rừng núi xa xôi, chỉ còn lại người dưới mưa bốn mắt nhìn nhau. Mọi cảm xúc trong ông như vỡ òa, thôi thì mặc kệ người là thầy, người là trò, lúc đó ông chỉ nghĩ sẽ bảo vệ người con gái này suốt đời. Ông không nói gì chỉ ôm chặt hôn cô rồi thì thao bên tai.
“Anh sẽ yêu em cả đời”
Tuổi 24 thanh niên hừng hừng khí thế lại ôm một cô gái trẻ đẹp trong tay ai mà chịu nổi thế là chuyện gì tới nó cũng tới một vài ngày sau ông và cô đã sống như một cặp vợ chồng. Cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến một ngày ông được trường gọi về, Ông chỉ nói với Hoa là về Hà Nội ít ngày rồi sẽ lại lên, Trước khi về ông ghé thăm con hổ cùng đám con của nó, con hổ dường như cũng hiểu được là ông sắp đi xa, nên bỏ mặc ông chơi đùa cùng đám hổ con, nó đi đâu một lúc rồi tha về chiếc răng nanh to bằng ngón tay cái nhả trước mặt ông. Ông cũng hiểu chắc đó là quà của nó dành cho ông, lúc đó ông cũng chẳng hiểu sao nó lại cho ông chiếc răng nanh, mãi về sau chiếc răng nanh đó nhiều lần cứu sống mạng sống ông và con gái ông, ông mới thầm cảm ơn con hổ năm xưa đã tặng nó cho mình. Trong thời gian ông về Hà Nội có một bất ngờ là ông được trường cử sang nga học, đi học nước ngoài là mơ ước từ thời sinh viên của ông, ông muốn đi nhưng lại nghĩ tới Hoa đang đợi mình, điều đó làm ông chùn bước chân. Tuy nhiên sau vài ngày đấu tranh tư tưởng ông cũng quyết định viết thư Hoa dặn cô chờ đợi ông ba năm, học xong trở về rồi sẽ đến tìm cô. Ngày ấy giá như bức thư đến được tay Hoa, hoặc giả dụ ông không đi mà ở lại thì mọi chuyện đã khác. Mọi sự quyết định sai lầm đều phải trả giá, thế nhưng cái giá mà ông trả liệu có quá đắt, riết thêm một hơi thuốc đôi mắt ông bất giác rơi lệ, thầm nghĩ mọi chuyện phải chăng là quả báo của mình.
Ba năm sau khi ông trở về từ nga, việc đầu tiên ông làm là quay trở lại là quay trở lại ngôi trường tìm cô sơn nữ năm xưa. Nhưng đã ba năm rồi mọi thứ đã thay đổi, nhưng đứng giữa sân trường mọi cảm xúc năm xưa trong ông cứ thế ùa về, bất giác trời đồ mưa, ông khụy xuống đôi mắt ướt đẫm, vẫn là cơn mưa như năm xưa nhưng giờ đây đã không còn em bên cạnh, từ những giọt nước đang rơi kia ông có thể thấy lại hình bóng của cái ôm siết chặt của nụ hôn nồng cháy khi xưa, giá như lúc này có Hoa ở lại ông sẽ ngần ngại mà ôm chặt em và không bao giờ rời xa em một lần nào nữa. Nhưng hình bóng Hoa cũng cũng như hạt mưa kia, khi trời tạnh rồi cũng sẽ trôi đi và ông sẽ chẳng thể tìm lại được cơn mưa năm xưa.
Sau thời gian tìm kiếm không thấy ông quay lại Hà Nội và dạy ở trường đại học khoa học. Ông trời cũng không bạc đãi ông, sau một thời gian dài chìm trong đau khổ cuối cùng ông cũng gặp được tình yêu của mình, hai người kết hôn và sinh được một người con gái, để nhớ tới mối tình năm xưa ông đặt tên con gái mình là Hoa. Mỗi khi nhìn đứa con gái bé nhỏ ngây thơ với đôi mắt long lanh ông lại thấy nó có 7 phần giống cô học trò Hoa năm xưa nên ông cưng chiều con gái vô cùng. Những tưởng cuộc sống hạnh phúc đó sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng bất hạnh lại đổ xuống đầu ông.
Khi ông đang đi dự hội thảo tại Pháp nhận được tin vợ ông tự tử qua đời. Ông quay về nước ngồi trước linh cữu vợ bàng hoàng không thể tin vào mắt mình, người vợ đầu ấp tay gối với mình bao nhiêu năm lại cứ thế ra đi mà không một lời từ biệt, ông trời thật bất công cả đời ông chỉ yêu hai người con gái, cớ sao lại cướp đi cả hai, trước là Hoa giờ lại là vợ ông, còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nhìn người mình thương yêu ra đi cả đời này không còn được gặp lại, hai người ông thương yêu đều ra đi mà ông không kịp nói câu tạm biệt. Giây phút đó ông chỉ muốn hét lên “ Cuộc đời thật bất công”. Giữa lúc đau buồn ông không để ý thấy có một cậu bé đang từ từ tiến về phía ông, mãi khi cậu bé đã ở trước mắt mình, ông chưa kịp hỏi thì thằng bé đã hỏi
“ Chú có phải tên Hải không”
“Uh chú tên Hải có chuyện gì vậy cháu”
“ Có một cô nhờ cháu chuyển cho chú một bức thư”
Nói xong rồi nó quay người bỏ đi
Hải nhận bức thư trên tay, đọc những dòng bức thư khiến đầu óc ông choáng váng
“ Cái chết của vợ anh, chính là kết quả của việc năm xưa anh bỏ rơi tôi. Năm xưa sau khi anh đi rồi tôi mới phát hiện mình đã mang thai, tôi ngày đêm ngong ngóng ngày anh trở lại, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy, nhưng cuối cùng tôi cũng sinh được đứa con trai kháu khỉnh, tôi vẫn kiên trì nuôi con đợi chờ ngày anh quay trở lại. Tôi đã biên hàng trăm bức thư về địa chỉ mà anh để nhưng vẫn không có một lời hồi âm, một mình tôi nuôi một đứa bé giữa núi rừng hoang sơ khó khăn ngoài sức của một cô gái 17 18 tuổi như tôi. Rồi một ngày đứa con mới ba tháng tuổi bị bệnh tôi không có tiền để đưa nó đi khám tôi chỉ biết ôm nó đến khi nó từ từ lịm đi rồi buông hơi thở cuối cùng, giây phút đó tôi chỉ biêt ôm con khóc. Tôi hận anh, hận kẻ bội bạc bỏ rơi mẹ con tôi không một lời từ biệt”.
Sau khi con chết tôi xuống Hà Nội tìm anh, nhưng giữa biển người như thế tôi biết tìm anh ở đâu, một cô gái dân tộc xuống thành phố để sinh tồn tôi phải làm đủ mọi nghê, kể cả những nghề mà người thành phố các anh coi là đê hèn nhất cảm giác đó sao anh hiểu nổi. Khổ sở nhưng tôi vẫn mong một ngày gặp anh chỉ để mong có một câu trả lời từ anh tại sao? Tại sao năm đó anh lại rời bỏ tôi, rời bỏ con, anh đã hứa tôi là anh sẽ yêu tôi cả đời, lời hứa đó anh còn nhớ?. Khi thấy anh vui vẻ bên một người phụ nữ khác có một cô con gái dễ thương, tôi đã hiểu tất cả. 12 năm rồi ngày nào tôi không ngừng tìm kiếm, giờ tìm thấy rồi tôi lại nhận được một kết quả như vậy, anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc còn tôi phải sống những ngày tháng như trong địa ngục có công bằng với tôi, tôi hận anh , tôi hận mình năm xưa đã nhìn nhầm anh, anh là một thằng khốn nạn.
Tôi sẽ khiến anh trả giá về những gì anh đã làm, nói cho anh hay xác năm xưa của con trai tôi vẫn mang theo mình nó sẽ thay tôi lần lượt lấy đi mạng sống của từng người từng người trong gia đình anh để thấu hiểu cảm giác đau khổ năm xưa mà anh gây ra cho tôi, cái chết của vợ anh hôm nay chỉ là bắt đầu thôi”
Khi đọc xong lá thư Hải chạy vội theo cậu bé túm lấy nó lay mạnh mà hỏi
“ Ai đưa cho cháu bức thư này”
Thằng bé ngơ ngác nhìn Hải nói
“ Cháu không biết, có cô gì đó xinh lắm cho cháu 50 ngàn bảo cháu đưa thư cho chú “
Nói xong thằng bé vùng vẫy thoát khỏi tay Hải và chạy đi, bỏ lại ông một mình thẫn thờ. Ông vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Ông chỉ thấy đầu ong lên rồi ngất đi. Thời gian sau đó gia đình lên tục nhiều biến động trong không đầy 6 tháng bố mẹ ông, bố mẹ vợ liên tục qua đời. Nhớ đến những lời trong bức thư của Hoa khiến ông càng thêm lo sợ. Bản thân ông có chuyện gì cũng không sao coi như đó là quả báo của ông, nhưng con gái ông nó còn quá nhỏ quá ngây thơ. Sau khi đã nhiều lần ông cố tìm Hoa nhưng chẳng thu được kết quả gì. Giờ gia đình ông chỉ còn có hai cha con, nếu con gái ông mà có chuyện gì thì ông cũng không muốn sống nữa. Cũng thời gian con gái ông có hiện tượng lạ nó cứ hay ngồi nói chuyện một mình, lúc đó bận nên ông cũng không để ý cho đến khi.
Vào một bữa tối đến giờ ăn ông gọi con gái nhưng mãi nhưng không thấy nó trả lời, ông đi tìm thì thấy nó đang đứng chiếc gương trong căn phòng của vợ chồng ông, căn phòng mà ngày từ vợ ông qua đời ông không còn dám vào đó ngủ nữa. Ông liên tục gọi
“ Hoa con làm gì vậy “
Nhưng mà không thấy nó trả lời, đúng lúc này ông nhìn thấy một thằng bé toàn thân và mặt đen xì hàm răng thì trắng bóc đang thò tay ra khỏi gương hướng về phía cổ con gái ông. Lúc đó ông hốt hoảng quá chạy vội đến ôm con gái, kỳ lạ khi tay thằng bé vừa chạm vào người ông, nó liền bị bật bay xa ra ngoài rồi bất ngờ biến mất, ông ôm con gái chạy ra khỏi ra khỏi phòng, thằng nhóc mặt đen kia dùng cả hai tay lẫn hai chân lừa theo hai bố con ông chạy ra đến giữa thì chiếc dây chuyền làm từ răng nanh con hổ năm xưa cho ông bất ngờ phát sáng, ông cầm nó giơ về phía thằng nhóc quỷ quái thì nó không dám tiến lên nữa. Nó có vẻ sợ chiếc răng nanh này, nhưng chẳng được lâu sau một hồi nó lại nhảy bổ đến chổ ông. Ông một tay bế con gái một tay cầm chiếc răng nanh đâm thẳng về phía thằng bé mặt đen, một tiếng sét đánh ngang trời,thằng bé kia cất tiếng khóc oe oe rồi tan biến.
Chiếc răng nanh trên tay ông ánh sáng cũng mờ đi và tách làm đôi. Nhưng có điều kỳ lạ sau hôm đó nhà ông không còn bị những thứ kỳ lạ quấy nhiễu nữa, hai mảnh của chiếc răng nanh ông xỏ làm hai chiếc dây chuyền , ông một cái và con gái, cuộc sống cứ thế tới giờ vẫn yên bình trôi đi nhưng ông vẫn thấp thỏm không yên vì những gì trong thư Hoa viết, liệu ông có thể ông có thể bảo vệ được con gái không. Câu chuyện xảy ra đã hơn 20 năm rồi mà mới như ngày hôm qua. Điếu thuốc trên tay ông đã tàn ông bất giác thở dài: Hoa 20 năm qua em đã ở đâu không thể gặp anh một lần để anh có cơ hội giải thích được sao , ngoài kia mưa vẫn rơi nhưng chắc chắn nó không phải là cơn mưa yêu thương như 30 năm về trước mà là cơn mưa của sự hận thù.

Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Danh hiệuThành Viên Cấp 5

Thành Viên Cấp 5

Chap 6
Những lý giải về ma
AAAAAA……………..
Tiếng thét của Hải đánh thức tôi dậy, hình xăm con tỳ hưu bên trên bả vai nó lại bắt đầu sáng đỏ lên, đôi mắt thì long sòng sọc, nó nghiến răng nghiến lợi
“Giết giết tao đi, tao sắp không chịu được nữa rồi”
“Mày điên ah, cố lên chỉ cần cầm cự tới sáng thôi Hoa sắp về rôi”
“ Đầu óc tao sắp nổ tung rồi, tôi không thể nào khống chế nó được nó được nữa đâu”
“ Mày phải đấu tranh, cố lên”
“ Rốt cuộc tao là cái gì ……………?”
“ Mày là Hải bạn tao, tỉnh táo đi đừng để nó chiếm hữu tâm trí mày”
Lần này mọi thứ có vẻ khó khăn, nó ôm cứng đầu rồi lăn đi lăn lại trên nền đất. Tôi vội cầm con dao rạch một đoạn trên bàn tay mình, những giọt máu bắt đầu nhỏ ra lách tách, tôi năm chặt tay lại rồi ôm chặt Hải sau đó nhỏ vài giọt máu lên hình xăm kia, ánh sáng của nó cũng mờ đi chút rồi tắt hẳn màu đỏ quỷ dị. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, hiện tại máu của tôi còn có tác dụng không biết những lần sau còn may mắn vậy không vì thế tôi đành phải trói Hải lại. Nó mệt cũng thiếp đi, tôi băng bó lại vết thương của mình rồi nằm vật ra tấm sàn gỗ.
Nhiều khi nghĩ lại mọi chuyện như là một giấc mơ, vậy tôi, Hải và Hoa ba người cùng nhau vướng vào một cuộc chiến với một thứ đen tối. Thứ mà đến bây giờ tôi vẫn chưa xác định được nó là cái gì ma, quỷ, bùa , ngải ….. hay là gì. Nhưng có điều giờ đây Hải đang nằm đây bên cạnh tôi, chúng tôi đã cầm cự ở nơi nay được từ suốt 7h tối tới giờ rồi, cũng may ngôi nhà này được giáo sư xây dựng để đối phó với những thứ quái quỷ, những thứ mà tôi biết chắc chắn nó lởn vẩn ngoài kia, chúng chỉ trực chờ cơ hội để xông vào ngôi nhà này hại chúng tôi. Thở một hơi dài mọi chuyện trong quá khứ lại quay về.
Sau đêm mưa gió kinh dị đó sáng hôm sau cả xóm trọ lại được dịp xôn xao về đống xác chuột ở sân, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán về những hiện tượng xảy ra gần đây.. Và cả hai chúng tôi dĩ nhiên là im lặng rồi ngu gì mà nói ra. Hôm đó chúng tôi lên trường gặp thử giáo sư Hải xem ông thử có giúp được gì cho chúng tôi không.
Phòng ông nằm ở tầng 2 của nhà N1 trường đại học khoa học, đứng trước cửa phòng đắn đo mãi tôi và Hải mới dám gõ cửa,
“ Ai đó mời vào”
Tôi rón rén đẩy cửa bước vào sau đó khép lại
“ Dạ bọn em là sinh viên ở lớp k 43 vật lý, nay có chút chuyện nhờ thầy giúp đỡ ạ”
“Uh ngồi đi có chuyện gì nói tôi nghe xem nào”
“ Thầy còn nhớ bạn Hải này không ạ”
“ ah cậu này đợt trước có phải là kể câu chuyện về gặp bóng trắng ở phòng trọ không”
“ Dạ đúng rồi ạ”
“Uh thế dạo này có còn bị nó quấy nhiễu nữa không ạ”
“Thưa thầy ban đầu em cũng không tin, nhưng mới tối qua thôi em tận mắt chứng kiến một chuyện khủng khiếp lắm ạ”
Tôi kể một lượt chuyện xảy ra tối qua cho giáo sư nghe. Sau khi nghe xong tôi thấy trán ông nhăn lại
“ chuyện của hai em thầy cũng chưa gặp lần nào, tối nay tôi qua chỗ hai em được không”
“Dạ được ạ”
“Tối tôi qua thử xem có phát hiện được gì không, mà nhà hai cậu ở đâu”
“Dạ tụi em cảm ơn thầy nhiều ạ, nhà tụi em ở … Triều Khúc”
“Thế cũng gần nhà tôi, đây là số điện thoại của tôi, các cậu lưu lại có gì tối tôi liên lạc, giờ tôi phải chuẩn bị vài thứ đã”
Thế là chúng tôi có được cái hẹn với giáo sư, không nghĩ mọi thứ lại suôn sẻ vậy. Hôm đó học xong tôi phi thẳng về nhà tắm rửa mang theo đồ rồi sang nhà Hải. Tối hôm đó khoảng 10h thì chúng tôi nhận được điện của giáo sư Hải.
“ Alo tôi đang ở đầu Triều Khúc, các cậu ra đón tôi đi”
“ Vâng tụi em ra ngay đây ạ”
Khi gặp ông tôi thấy ông vác theo một chiếc balo to, tôi cứ thắc mắc xem trong đó có cái gì nhưng ông không trả lời, mà chỉ bảo tí về phòng khắc biết.
Khi về tới phòng lúc ông mở ra tôi cũng chẳng biết nó là những cái quá gì có vài cái hộp hình vuông , vài thanh dài loằng ngoằng, đặc biệt có một cái máy gì có hai cái thanh như hai cái râu ăng ten ấy ……….
“Hai cậu có biết cái này là cái gì”
“ Dạ không”
“ Nó là các cái cảm biến, vào bộ thu nhận dữ liệu, hôm nay tôi mang theo cảm ứng từ, cảm ứng bức xạ cảm biến âm, cảm biến sóng siêu âm, còn cái máy kia là một máy phát sóng điện từ do đích thân tôi chế tạo ”
“Những cái này để làm gì ạ”
“ Bây giờ các cậu giúp tôi gắn các cảm biến này vào đằng trước cửa, riêng cảm biến từ và cảm biến bức xạ điện từ phải gắn 4 xung quanh nhà”
Dù chưa hiểu gì lắm hai thằng bọn tôi cũng theo lời ông, gắn các cảm biến này xung quanh nhà, còn ông thì cặm cụi nhìn vào cái màn hình máy tính
“Xong rồi thầy ơi, giờ thấy có thể nói cho tụi em tại sao lại gắn các cảm biến xung quanh đây không ạ”
Ông ngước mắt lên nhìn chúng tôi hỏi
“ Thế theo cậu ma là cái gì”
“ Em không biết ạ”
“ Có nhiều thuyết khoa học nói rằng, ma thực chất là một dạng sóng điện từ, nó luôn tồn tại và hiện hữu xung quanh ta, nếu nó là sóng điện từ, thì tôi hy vọng là có thể đo được nó”
“Em không hiểu, Nhưng nếu nó là sóng điện từ thì nó tác động lên cơ thể con người như thế nào”
“ Đó cũng là vấn đề hiện đang còn bí ấn, nhưng hai cậu có biết cơ chế sống hay tồn tại của con người là nhà thế nào không”
Hai chúng tôi chỉ biết lắc đầu trước câu hỏi của giáo sư.
“Thực ra cấu tạo và cách thức hoạt động của con người ta không khác gì một chiếc máy tính, các bộ phận chân , tay, . mắt mũi …………. Đều là những linh kiện để ráp thành một cơ thể hoàn chỉnh, tuy nhiên cũng giống máy tính nó muốn hoạt động được thì nó phải có bộ xử lý trung tâm hay còn gọi là cpu, con người cũng vậy não bộ đóng vai trò như một bộ phận xử lý trung tâm nó tiếp nhận các tín hiệu từ các cơ quan xử lý rồi đưa ra hướng giải quyết, Hai cậu có biết tín hiệu mà máy tính thu nhận và xử lý là tín hiệu gì không”
“Nó là một dạng tín hiệu điện phải không ạ “
“Đúng rồi , tôi hồ nghi rằng cơ thể con người ta, giữa các bộ phận cũng liên lạc với não bộ bằng tìn hiệu điện từ, các dây thần kinh cảm giác trên cơ thể thực chất là một dụng cụ để truyền tín hiệu điện đến não. Điều gì sẽ xảy ra khi tín hiệu đó truyền đến não bị sai lệch”
“ Như vậy não sẽ nhận được thông tin sai dẫn đến nó sẽ đưa ra xử lý sai phải không ạ”
“ Đúng vậy, như tôi nói ở trên ma có thể là 1 dạng sóng điện từ chính vì vậy nó có ảnh hưởng đến tất cả các tín hiệu truyền trên dây thần kinh cảm giác, thị giác, xúc giác ….nó làm sai lệch các thông tin mà chúng tryền đi khiến não ta phát ra những lệnh không chính xác, thậm chí những lệnh nó truyền đi này có thể gây nguy hại cho chính cơ thể, tuy nhiên cái này chỉ là dự đoán của tôi sau nhiều năm nghiên cứu thôi thực hư thế nào còn chưa được chứng tỏ”
Tôi thầm nghĩ mọi thứ giáo sư nói quá là hay đi lần đầu tiên tôi nghe những điều hay ho như vậy nhưng tôi bất chợt nghĩ ra
“ Nếu ma là sóng điện từ thì thì phải có nguồn phát chứ ạ”
“Câu hỏi hay đây vẫn là câu hỏi hiện tại thầy chưa nghĩ ra cách giải thích hợp lý”
“Thôi hai em chuẩn bị đi cũng sắp 12h rồi mở cửa chính ra đi khi Hải thấy cái bóng trắng dưới trăng nhớ nói cho thầy”
Ba thầy trò ở trong căn phòng cùng nhau nín thở chờ đợi điều sắp xảy đến, còn bản thân tôi hy vọng tối nay con ma kia sẽ tới, chứ giáo sư mất công đến đây mà không có gì xảy ra chắc tôi xấu hổ chết mất. Cuối cùng đúng như mong đợi của tôi điều gì đến nó cũng đến.

Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Nguyễn Hải TFS
Danh hiệuThành Viên Cấp 5

Thành Viên Cấp 5

Chap 7 Kiểm chứng
Lúc đó là khoảng hơn 12 giờ đêm khi cả ba thầy trò vẫn đang còn trò chuyện trao đổi về các vấn đề ma quỷ thì bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi bật tung cánh cửa, một thứ mùi tởm lợm xộc thẳng tới mũi khiến tôi tự nhiên cảm giác muốn ói mửa. Lúc này Hải bỗng vỗ vai tôi rồi chỉ ra phía ngoài cánh cửa
“ Phong, phong mày có thấy nó không ?. Nó tới rồi kìa ”
Tôi cùng giáo sư Hải không hẹn mà cùng nhìn theo hướng tay nó chỉ, ngoài cửa chỉ có ánh trăng chiếu rọi khoảng sân trống trước nhà. Trán giáo sư Hải bắt đầu nhăn lại, dường như ông đang cố suy nghĩ một điều gì đó vậy. Tôi quay sang hỏi kỹ lại Hải một lần nữa
“ Tao có thấy ai đâu, nó ở chỗ nào?, mày có nhìn rõ hình dáng nó không vậy?”
“ Nó ngay trước sân này, mẹ kiếp nó đang nhìn chằm chằm vào phòng mình này”
Chưa kịp nói hết lời hải nhảy vù một cái núp ngày sau lưng tôi, lúc đôi tay nó chạm vào người, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, miệng Hải lắp bắp
“ Mày mày có nghe thấy nó đang hát không, mắt nó lại gỉ máu nữa kìa ghớm quá”
Lần đầu tiên tôi thấy thằng này sợ vậy, nên lúc này tôi biết chắc là nó đang nhìn thấy một thứ gì kinh khủng lắm.
“ Mày cố nghe xem nó hát gì đi ?”
Hải lấy lại bình tĩnh tập trung lắng nghe rồi ngạc nhiên nói
“ Nó không phải hát mà là đang đọc một bài thơ thì phải tao chỉ nghe được loáng thoáng vài câu:
Nếu là một vòng tròn
Sẽ chẳng có điểm kết
Từng ngày tháng đi qua
Sẽ chẳng chết bao giờ ”
Tôi chợt nghĩ trong đầu thơ gì nghe củ chuối vãi chưởng. Bất ngờ Hải ôm chặt lấy người tôi, thú thật đó tôi giật thót mình, giờ cứ nhớ lại cảnh hai thằng con trai ôm nhau tôi lại cảm thấy tởm lợm muốn ói mửa. Nhưng lúc đó giọng nó thều thào: “ Nó lại nhìn chằm chằm vào tao kìa” tôi chưa kịp phản ứng thì nó lại hét lên “ Nó đang đi về phía này” càng nói tôi bàn tay nó càng xiết chặt vào người tôi. Tôi quay sang nhìn giáo sư Hải với ánh mắt cầu cứu nhưng giáo sư chỉ đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, ông tiếp tchăm chăm nhìn vào màn hình máy tính sau đó vẫy tay ra hiệu hai đứa tôi tiến lại.
“ Nhìn đi cái này là đồ thị của cảm biến âm thanh, cái này là của cảm ứng từ, cảm biến bức xạ, … Hai cậu nhìn đi có thấy gì lạ không”
Chú ý kỹ vào mấy cái biểu đồ đang chạy chạy trên màn hình máy tính tôi thấy đồ thị của mấy cảm biến âm và cảm biến sóng siêu âm tất cả chỉ là một đường thẳng nhưng đồ thị của cảm biến bức xạ điện từ và cảm biến từ thì nhảy liên tục nó cứ nhảy lên giá trị max mà cảm biến có thể đo được rồi lại tụt về 0 rất đều đặn. Tôi nói những suy nghĩ trong đầu cho giáo sư nghe, ông không nói gì mà quay sang hỏi Hải:
“ Có phải cậu thấy cái bóng trước nhà kia đang thoắt ẩn thoắt hiện đúng không”
“Vâng đúng rồi, nó cứ hiện rồi lại biến mất trông ảo lắm”
“ uhm vậy thì tôi hiểu rồi, mỗi khi nó hiện thì giá trị trên này sẽ nhảy một lần, khi nó biến mất thì giá trị lại về 0. Cậu thử để ý xem cái nhịp độ ẩn hiện của nó có đúng như điều tôi nói không”
“Đúng rồi, trùng khớp giáo sư ơi”
Chưa kịp nói xong Hải té ngữa ra phía sau miệng lắp bắp : “ Nó , nó đang đứng ngay trước cửa phòng”
Cả ba người cùng nhau nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn xuống màn hình máy tính, tất cả các đường đồ thị đều tràn kết quả, rồi chưa đến 1 phút sau thiết bị ghi nhận đều bốc khói khét lẹt. Giáo sư Hải vội kéo hai chúng tôi lùi về phía sau rồi chẳng biết từ lúc nào ông rút ra ba lá bùa dán lên người hai thằng tôi và cả lên người ông nữa.
“ Mất rồi, không còn thấy nó nữa he he” thằng cờ hó Hải cười có vẻ khoái trí lắm, nhưng lá bùa trên người nó bất ngờ bốc cháy, toàn thân nó bất động mồm há hốc và mắt trợn ngược lên thấy cả tròng trắng, tôi giật lá bùa ra khỏi người nó rồi kéo nó lùi về phía sau, sau đó đó liên tục lay và tát vào mặt nó gọi
“ Hải, Hải, Tỉnh lại”
Nhưng dù tôi cố sức thế nào nó cũng không thể nào tỉnh lại được, đúng lúc này đôi mắt từ tròng mắt trắng chuyển sang màu đỏ hiện rõ từng tia máu. Nhìn vào đôi mắt nó tự nhiên tim tôi đập thình thịch. Tôi gọi với sang bên chỗ giáo sư
“ Thầy giúp em, Hải nó bị sao rồi ây”
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của giáo sư Hải, ông dường như không để ý gì đến tiếng gọi của tôi mà chỉ chú tâm vào chỉnh chỉnh cái gì đó trên cái máy mà ông ấy mang đến. Tôi vừa lo cho Hải vừa bực mình kinh khủng không nghĩ giáo sư Hải lại bỏ mặc kệ tôi với Hải, nhưng tôi cũng chẳng có thời gian trách móc ông ấy vì từ đằng xa tối thấy hàng chục cặp mắt đỏ đang băng băng chỗ tôi và Hải. Tôi vội dùng hết sức vác Hải vào nhà vệ sinh, nhưng khốn nạn nhà vệ sinh của nhà nó không có cửa mà chỉ được che lại bằng 1 tấm rèm, đặt nó xuống thẳng cái nền cạnh nhà vệ sinh sau đó tôi lấy ngay cái chậu chắn trước lối vào nhà vệ sinh.
Đúng lúc này đàn chuột cũng ập tới chúng lúc nhúc ngay trước cái chậu một vài con lọt được qua khe, tôi vừa phải dùng tay giữ chậu vừa phải dùng chân giẫm chết những chạy qua kẻ hở. Nhiều con tôi giẫm mạnh quá đầu nó nát bét phọt cả mắt ra ngoài, xung quanh tôi lúc này toàn mùi máu chuột tanh nồng không khí tởm lợm vô cùng. Trong đầu tôi tự hỏi không hiểu ông thầy mình đang làm cái quái quỷ gì nữa, nhưng bỗng tôi ngạc nhiên bọn chuột lúc này không còn chui vào trong nữa mà quay sang cắn lẫn nhau.
“ Phong mang Hải ra đây đi” tiếng gọi của giáo sư Hải khiến tôi bừng tỉnh vội vác thằng Hải tiến ra phía ngoài. Trên đường vác nó ra ngoài tôi giẫm lên đàn chuột khiến nó kêu: chít chít
Tôi đặt Hải nằm cạnh chỗ giáo sư đứng rồi thở hổn hển thằng Hải này nặng kinh khủng khiếp, tôi vừa thở vừa cố thốt mấy câu
“ Thầy làm cái gì nãy giờ vậy”
Giáo sư Hải lau mồ hôi rồi nói, tôi chỉnh cái máy phát sóng điện từ này nó vừa cứu hai cậu đó
“ Thầy nói vậy là sao ạ”
“ Từ khi nghe câu chuyện của hai cậu tôi đã hồ nghi rằng có một nguồn sóng điện từ nào đó, ảnh hưởng lên đám chuột khiến chúng nghĩ các cậu là kẻ thù hoặc đồ ăn, vì vậy chúng mới tấn công. Sóng điện từ nó ảnh hưởng lên con người thì nó cũng có thể ảnh hưởng lên động vật vậy”
“ Hóa ra là vậy, nhưng sao nó lại cắn nhau vậy, rồi thầy xem giùm thằng Hải nó bị sao em với ạ”
Giáo sư lật Hải lên ông nhìn kỹ vết bầm trên lưng nó vẫn đang phát ra ánh sáng đỏ, ông nhăn trán một lúc rồi rút ra một lá bùa dán vào ngay sau vết bầm, thì chỉ thấy lá bùa mủi đi rồi hóa thành tro bay đi. Ánh sáng đỏ trên đó càng phát sáng rõ hơn. Giáo sư đắn đo một lúc lâu rồi lấy ra một sợ dây chuyền hình chiếc răng nanh đeo vào người Hải, kỳ lạ chỉ trong chốc lát ánh sáng đỏ mờ đi rồi tắt hẳn. Tôi tròn mắt hỏi
“ Chuyện này là sao vậy ạ”
“ Mọi chuyện tôi sẽ giải thích với các cậu sau, giờ thu dọn rồi ngủ đi. Tôi phải về mệt tôi phải về giờ“
Không đợi tôi giải thích gì thêm GS Hải âm thầm thu dọn các thiết bị của ông rồi lặng lẽ ra về nhưng ra đến cửa bất thình lình ông đứng sững lại rồi vẫy tay bảo tôi lại:
“ Sao vậy thầy ? ”
Ánh trăng vàng vọt chiếu lên khuôn măth già nua cô độc của ông khiến tôi cảm giác thấy ông là người cất giấu rất nhiều nỗi buồn và tâm sự trong lòng. Ông lặng người sau đó đôi tay run run thò tay vào trong túi áo lấy ra một vật rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, tôi có thể đoán đây là một vật rất quan trọng đối với ông. Một lúc sau ông xòe đôi bàn tay ra dưới ánh trăng tôi có ánh sáng lấp lánh của hai sợi chuyền, một cái hình chìa khóa và một cái hình trái tim. Tôi chẳng hiểu vì sao ông ấy lại lôi hai thứ này, chỉ thấy ông ấy nói:
“ Cậu cầm lấy đi nếu có một ngày tôi xảy ra chuyện gì đó, thì nhờ cậu đưa cho con gái tôi”
Tôi đưa bàn tay ra nhận lấy hai sợi chuyền rồi hỏi
“ Con gái thầy là ai”
“ Cậu đừng hỏi nhiều rồi sẽ có một ngày cậu gặp nó, còn về phần Hải nó đeo sợi dây chuyền của tôi tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu”
Mặc dù không hiểu lắm những lời của GS nói nhưng tôi vẫn nói:
“ Vâng vậy em sẽ cầm giúp thầy”
“ uhm được rồi tôi về đây, ah có một ngày cậu gặp con gái tôi, giúp tôi chăm sóc nó giùm tôi”
Nói xong ông lẳng lặng bước ra khỏi cửa. Mịa vì thằng cờ hó bạn tôi phải dọn đống xác chuột rồi lau nhà tận gần hai giờ sáng mới xong mệt quá tôi lăn ra ngủ luôn, nhưng tôi đâu biết buổi đêm hôm đó cũng chính là cuối cùng tôi gặp giáo sư Hải.

Sponsored content
Sponsored content
Danh hiệu

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Facebook comment