-‘๑’ 4rKingGame.Com -‘๑’

Diễn Đàn Game - Chia Sẻ Game Miễn Phí

+Đăng Nhập

Đăng Ký

Bạn đang tìm game gì? hãy gõ vào khung tìm kiếm bên dưới nhé!

OpLegend.Com - Game Vua Hải Tặc mới nhất 2020: Miễn phí cày cuốc - Chơi trên PC Web và Mobile

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

Tác giả : franlovely

Nguồn: TraSua Forum

Tên: nhỏ siêu quậy...tôi yêu em mất rồi.

thể loại: tình cảm, vui nhộn, bất ngờ, kịch tính.

Có chút lãng mạn nữa...>>hay lắm nè!

Lịch Hải Lam (Roy):15t, là 1 cô nhóc có thành tích nổi tiếng về kỉ lục siêu quậy, ranh mãnh, ham ăn vặt, lắm chiêu. cha Roy nắm giữ 1 chi nhánh lớn thuộc tập đoàn L.G bên pháp.

***
Hồng Lục Minh (Jun) như đã giới thiệu ở truyện "em là thiên thần hay phù thủy" cho fran thêm vào 1 tí : anh chàng này hết sức cutie và học cực kì giỏi. rất thân thiện nhưng hơi bị rụt rè và trẻ con.

***
Kent Witten 17t Là con trai độc nhất của đối tác làm ăn của cha nó. Đẹp trai, đào hoa, Gă lăng, và có 1 nụ cười say đắm tụi con gái. mục tiêu chính của cậu ta là Roy. Là kẻ bên ngoài như thiên thần bên trong là ác quỷ.(chap 1 chưa xuất hiện đâu.)

đương nhiên vẫn còn 4 nhân vật đi kèm nữa :4 nhân vật trong "em là thiên thần hay phù thủy" đó.
>>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Lịch tiểu Du (Rin) 18t. chị họ của Roy. ở truyện này lại là 1 người dễ tính, dễ hoà hợp nhưng vẫn là thủ lĩnh lạnh lùng của blue rose.

***
Âu Lạc Thiên (Jen) 18t, p trai của Rin. ở truyện này thường bận cộng việc cho cha nên ít xuất hiện.

***
Bình Vỹ Huy (Kyo) ,18t bạn của Rin và kan. là người chín chắn nhất trong nhóm.

***Vũ khả Thành (kan) 18t bạn của Rin, thích roy nhưng không xác định được đó là tình yêu hay tình thương dành cho em gái. tính khí hơi trẻ con, luôn nuông chiều roy

<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
nếu các p muốn xem chi tiết các nhân vật thì xin đọc lại truyện "em là thiên thần hay phù thuỷ" nha...^^
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
p của Roy nữa nà
jeremy willen (16t) là 1 cô p mạnh mẽ, cha là thương gia giàu có ở pháp pháp, mẹ là 1 nội trợ xinh đẹp cả 2 người có cô con gái rất ư quậy phá (chơi với Roy không quậy mới lạ).hihi(tên giống con trai nên quậy khác gì con trai)

***
Charlotte henry (16t) là 1 cô bạn mềm yếu, hay khóc , gia đình giàu có không thua kém Jeremy, bố mất sớm ,sống với mẹ, mẹ cô điều hành công ti thời trang lớn nhất nước Pháp.

l
***
Nguyễn Ngọc Vy (17t) học lại 1 năm nên cùng lớp với nó. nhỏ này không ưa roy lắm nhưng không ác và tâm hồn của nhỏ cũng rất con nít. nhà cực kì giàu có nắm giữ 1 tập đoàn lớn thuộc khu vực ĐNA.

.................................................. ..............................................
chap 1: chuyển trường.




Đang ngồi ăn đĩa bánh bích quy sữa thơm ngon, cha Roy đến bên, ngồi xuống chiếc ghế sopha trăng đối diện, cha cô bé cất tiếng nói:

-Tuần sau, con phải chuyển đến yarky học, cha đã làm hồ sơ rồi.

-Cái gì!- Roy bật dậy làm rơi cả miếng bánh ăn giở xuống ghế- Sao con phải chuyển về trường ấy!

-Ngồi xuống- Cha cô nghiêm giọng ra lệnh-Con không có quyền quyết định!

-Never!- Roy hét lên- chẳng phải con học ở đây rất tốt sao, thầy hiệu trưởng cũng chưa bao giờ than trách con một lời nào cả- cô nhóc chu mỏ lên cãi.

-Mày quậy tốt thì có, và toàn tìm cách đe doạ thầy cô thì ai mà dám khiển trách mày.

-Papa yêu quí- Roy khẩn khoản cầu xin- Roy hứa sẽ ngoan mà, nếu con đi thì jeremy, charlotte và các bạn nhớ con lắm.

-Ngoài con bé Jeremy và charlotte thì mấy đứa còn lại toàn bị mày bắt làm thuộc hạ, ta chắc tụi nó mong mày đi lắm đó- cha roy nở 1 nụ cười nửa miệng.

cô nhóc mếu máo:
- Papa thương con...hix...Cho con ở lại đi...hix.

-Nước mắt cá sấu, chỉ giỏi đóng kịch.- cha cô chế giễu.

Tất cả các cách đều không địch nổi cha mình, Roy đành giở chiêu cuối cùng ra.

-Nếu papa quyết bắt con đến đó, con sẽ bỏ nhà đi bụi.

-Ok! cứ đi đi, Ta sai người gom hết bánh kẹo trên thế giới đem đốt hết cho xem.

-Oh no! con sẽ đi mà, Papa đừng tiêu diệt lẽ sống của con chứ...huhu.

(qua phần này mình thay đổi cách gọi Roy là nó nha).....................

Rốt cuộc nó vẫn phải đi Vn. nó ra sân bay pari, Jeremy và charlotte đã có mặt ở đó, một buổi chia tay sảy ra:

-chừng nào p mới về, Roy-charlotte nắm chặt tay cô p của mình mếu máo.

-Thui, cái bà này, Roy nó đi du học xa chứ có đi luôn đâu mà bà khóc dữ zậy- jeremy vỗ lên vai nhỏ bạn an ủi.

-Thui thui mà. cùng lắm là 3 năm thôi, tui vẫn về chơi thường xuyên mà, thôi bye nha, máy bay sắp cất cánh rồi- Nó ôm chầm lấy 2 cô bạn thân ,và bước vào trong .

Bóng nó khuất dần trong dòng người đông đảo, cái dáng nhỏ bé của nó biến mất, để lại 2 cô bạn đang đứng nhìn theo hướng nó đi. máy bay cất cánh. Nó rút chiếc mp3 ra nghe nhạc, 2 mắt nhắm nghiền, tâm hồn như chờ đợi 1 cái gì đó xa lạ. 1 đất nước nó chưa bao giờ đặt chân tới.
.................................................. ...
Khoảng 3h chiều, máy bay hạ cánh. Vừa bước ra khỏi sân bay nó đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người với bộ trang phục “không giống ai”. Bên VN hiện giờ đang là mùa Noel nên cực kì lạnh thế mà nó, 1 cô nhóc tóc ngắn ngang gáy ôm lấy khuôn mặt tròn trĩnh của mình được nhuộm xanh, để mái ngố. Áo len thụng hở vai, tay áo dài đến cổ tay, màu đen. Quần Jean ngắn chưa đến đầu gối màu trắng ôm sát chân cộng thêm chiếc giày boss cổ cao màu đen bóng. Thêm vào đó đó là chiếc balô trắng mang bên vai. Trong ánh mắt mọi người ở đó, nó chẳng khác nào người ngoài hành tinh, đã mang đồ hở cổ hở chân trong mùa lạnh như thế này lại cộng thêm cái màu đen trắng từ trên xuống dưới nữa chứ. Thấy ánh mắt mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, nó cố vụt chạy thật nhanh ra xe. Chiếc xe mui trần đen bóng với 3 thanh niên mặc toàn đồ đen rơi vào tầm ngắm của nó. Chạy lại chỗ chiếc xe, nó chưa kịp cất lời thì 3 anh thanh niên đó đồng thanh:

-Chào tiểu thư, mừng tiểu thư trở về.

-ax, thôi được rồi, mau đưa cháu về biết thự đi- Nó giật mình “thiệt tình,đúng là không thích ứng được mà” –cháu mới về đây lần đầu mà mừng trở về cái gì chứ.

-Vâng! Đó là nhiệm vụ của chúng tôi.-cả 3 lại đồng thanh.

-Cháu lên xe đây- “thiệt khiến người ta tổn thọ mà” nó nghĩ bụng trèo lên xe.

Sau 10’ , chiếc xe đáp lại trước căn biệt thư rộng lớn và sang trọng. chưa kịp bấm chuông thì cái cổng to cao kia đã mở ra. Nó bước vào, cả 1 vườn hoa hồng đỏ đập vào mắt nó, những cánh hoa nhỏ nhắn đang bay trong gió, lướt qua mái tóc màu xanh mướt của nó. Đang mê mẩn với cảnh sắc “tiên cảnh” nó chợt giật mình khi nghe tiếng các cô hầu, vệ sĩ trong nhà đồng thanh:

-Mừng tiểu thư trở về!

-ax, nữa rồi, đúng là không thích ứng được- nó nói thầm trong miệng, khuôn mặt bí xị.

Đang lầm bầm, ông nó từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cô cháu yêu ,ông mừng rỡ vì lần đầu tiên được gặp cháu, ông bước nhanh đến bên cô cháu của mình, ôm chầm lấy nó trong vui sướng, ông hỏi thăm nó đủ điều rồi đưa nó vào trong nhà.Từ trên lầu, Rin nghe thấy tiếng cô em họ của mình liền chạy xuống, ôm chầm lấy nó:

-A! Bé yêu, em về khi nào vậy.

-wa! Ông ơi, chị dễ thương này là ai vậy ạ? Bà phù thủy lạnh lùng nhà mình đâu rồi?- Nó đưa đôi mắt hết sức dễ thương nhìn ông hỏi.
cốp…á…

-Nhóc nói ai là phù thủy hả, muốn chik à.-Rin chống nạnh, ,mắng yêu nó.

-chị Rin thiệt hả.-nó nhìn chị, 2 mắt long lanh.

-Chứ còn ai- Rin hất mặt nhìn nó.

-Chết cha, trời sắp sụp rồi, bà Rin nhà mình mà nói được cái giọng dễ thương ấy…
…cốp…á…

-Cái con nhóc này thiệt tình…chị mà bắt được thì coi chừng đó- rồi Rin rượi nó chạy vòng vòng quanh nhà.

Nhìn 2 chị em vui vẻ như vậy, ông bật cười:

-Thôi nào cháu yêu, ngày mai cháu vào trường rồi, cháu lên trên lầu nghỉ ngơi đi, chị Rin cũng học ở đó nên cháu đừng sợ.

-Con quỷ nhỏ ấy mà sợ cái gì chứ ông- Rin nói.

-Em cũng biết sợ chứ bộ- nó chu mỏ cãi.

-Mày thì sợ cái gì.

-Sợ chị chứ ai, dữ như bà chằn- nó trêu cô chị của mình rồi vội chạy lên lầu.

-Được lắm, hãy đợi đấy.- Rin càu nhàu. Còn ông vẫn ngồi đó, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt già nua của ông, ông đã ngoài 60 rồi.

Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, nó trèo lên giường, lấy chiếc iphone ra gọi cho jeremy.

Ring…Ring…-chuông điện thoại của Jeremy vang lên.
<hello bạn yêu>- nó nói.
<Yêu cái đầu bà>-Jeremy càu nhàu <12h đêm người ta đang ngủ ngon mà bà dám phá hả>
<thui mà, tại tui nhớ 2 bà quá trời lun đó>-nó cười nói.
<còn tui thì không >-Jeremy miệng ngái ngủ lạnh lùng nói.
<hix…hix… bà nỡ lòng nào…>-nó thút thít.
<thôi cái điệu đó đi, cái trò của bà tui rành quá mà, tui ngủ đây>Jeremy quát.
<Jeremy này…> chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã nghe tiếng tít tít kéo dài.
-Tui nghỉ chơi bà luôn , không còn bạn bè gì hết, hừ-Nó bực bội ném chiếc điện thoại vào góc phòng rồi kéo mền kín đầu ngủ.

6h00 hôm sau…
Reng…Reng…cô chủ yêu quí mau dậy đi…cô……….Bụp…cốp…
Tiếng chuông đồng hồ chưa kêu hết câu đã bị nó cho 1 phát vô tường. Rin nghe tiếng động trên phòng nó nên đẩy của xông vào.cái cảnh tượng xấu xố kia đập vào mắt cô,thôi toi chiếc đồng hồ mới rồi.Thấy nhỏ em mình giờ này còn trùm kín mền, Rin đi đến bên nó, gọi:

-Nhóc! Dậy ngay!

-Trời ơi! Mới ngủ có tí xíu hà, còn sớm chán.- nó càu nhàu.

-6h10 rồi mà còn sớm à! Dậy ngay!-Rin ra lệnh.

-6h10 dậy chơi với ma à, 9h mới vô học, em ngủ đây.-Rin kéo chăn trùm kín đầu.

-Bộ em tưởng mình còn ở pháp à. Không dậy thì chị đánh đó.

-Đánh đi, em không sợ- nó mắt nhắm mắt mở nói.

-Con nhóc này có…Ring…ring- chưa nói hết câu điện thoại Rin rung lên, Rin vừa nhận được tin nhắn từ cha nó.

Khẽ nhếch miệng cười, Rin vừa làm bộ dạng luyến tiếc:

-Hzaii~chán thật, Cậu vừa gửi bịch bánh slack phomat sang mà không ai muốn ăn, CHẮC…MÌNH…ĐEM…VỨT…QUÁ…À…
Rin cố vươn dài câu nói làm cho nó bật tung mền ra:

-Đừng vứt, em dậy rồi, để đó cho em.

Rin nhìn nó, cái bộ dạng của nó lúc này mắc cười dễ sợ.

-Đúng là đồ háu ăn, vs xong rồi xuống đi học cô em bé nhỏ của tôi ơi.-rồi Rin bỏ xuống nhà.

1p sau, nó chợt nhận ra mình bị cô chị chơi 1 cú đau đớn, nó đành lết cái bộ dạng khó coi của mình vào nhà vs vừa đi vừa lầm bầm.-hok biết ai cung cấp thông tin cho bả nữa, chán thật.

10p sau, nó đi xuống nhà,…rầm…rầm…rầm…ông nó nghe tiếng động liền hỏi.

-Cháu sao thế Roy.

-Ông ơi, nó bị khủng long bạo chúa ám đó mà- Chị nó trêu chọc.

-Hứ- nó lườm Rin 1 cái như thể muốn nói con khủng long bạo chúa đó là Rin.

-Thôi 2 đứa ăn sáng đi còn đi học, trễ rồi, ông đi làm đây.-ông nó tìm cách rút khỏi chiến tranh lạnh giữa 2 chị em nó.

Thấy ông vừa đi khỏi, nó hét toáng lên:

-SAO CHỊ LẠI LỪA EM.

-Con gì kêu vậy ta..., ù cả lỗ tai- Rin lấy tay ngoáy ngoáy cái tai.

-Chị…-nó giận dỗi, mặt nóng phừng phừng, hướng con mắt nảy lửa nhìn chị.

-Ôi má ơi…chị sợ quá- Rin làm bộ sợ hãi.

-Em ghét ch……..-nó hét lên nhưng chưa hết câu thì….

-Chụp lấy- Rin ném cho nó bịch khoai tây chiên.- Không có slack phomat thì ăn tạm khoai tây chiên nha- Rin dịu dàng nói.

-A! khoai tây chiên! Thank you chị yêu quí! Chị là nhất!

-Lắm mồm, đi học thôi- chị nó xách chiếc balô đeo lên vai bước ra khỏi cửa.

-ờ em ới (chờ em với) –nó vừa nhai vừa nói rồi theo chị đi học.

…Trường yarky…
Chia tay nhau ở cổng, Rin chỉ nó lên phòng hiệu trưởng rồi vội về lớp để gặp boy friend của mình. Còn mình nó, nó bước vào trong trường thì bao con mắt đổ dồn về phía nó. Cũng tại nó có chiều cao khiêm tốn quá cộng thêm cái khuôn mặt cực kì baby nên bị xem là mấy em học sinh lớp 6 vô nhầm trường. Nó đổ quạu khi có mấy bạn bằng tuổi của ,mình thầm thì với nhau rằng bé này là ai vậy hay cô nhóc này chắc bằng tuổi nhỏ em lớp 6 của tớ. Bực bội, nó bước nhanh lên phòng hiệu trượng.
…cạch…cánh cửa mở ra, Nó chào thầy bằng khuôn mặt đằng đằng sát khí:

-Chào…Thầy…Yêu…Dấu-nó nghiến răng chào.

-á! Chào…chào tiểu thư.

-Ái chà! Sao thầy khách sáo quá vậy, cứ xem em là học sinh bình thường được rồi.-nó quay ngắt 180 độ làm ông thầy toát mồ hôi.

-Được rồi…em…em học lớp 10a7 đó.

-Thui! Nói chuyện với thầy chán quá, em về lớp đây- nó bước ra ngoài nhưng chưa ra tới nơi nó phát hiện trên bàn thấy có mấy bịch bánh bích quy cacao.

-Thầy Yêu ơi-nó nói giọng ngọt sớt- thầy lớn rồi mà còn ăn bánh bích quy hả thầy- rồi chuyển sang giọng tinh nghịch- nếu truyện này mà lan ra ngoài thì- tới giọng đe dọa- hay thầy cho em mấy bịch đó đi nha-cuối cùng là bằng cái giõng dễ thương.

-Em…Em…cứ...lấy đi…-ông thầy run rẩy nói.

-thank you thầy yểu quí nhiều nhiều- rồi nó cầm lấy bịch bánh đi ra ngoài.

Còn lại ông thầy, lấy khăn lau mồ hôi, đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch vì sợ hãi:

-Cha mẹ ơi! Cả gia tộc nhà họ Lịch toàn thứ dữ. Hết cô chị cực kì lạnh lùng dễ sợ rồi đến nhỏ em đáng sợ gấp trăm lần. Chắc mình về hưu sớm quá.

Ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng, nó cất bịch bánh vào balô rồi bước nhanh xuống cầu thang để trở về lớp học của mình, 1 là muốn tránh ánh mắt dòm ngó kiểu thấy vật thể lạ của mọi người, còn 1 là mong mau đến lớp để xem nó như thế nào. Cánh cửa từ từ mở ra, 1 cảnh tượng được gọi là khủng khiếp đối với các học sịnh chuyển lớp bình thường diễn ra trước mắt nó. Cái cảnh mấy thằng con trai quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, tay cầm rắn, cầm chuột, thằn lằn...hù dọa mấy đứa con gái đang la oai oái. Mấy thằng to con với mấy nhỏ đầu tóc vàng xanh, môi đỏ, mắt vuốt mi cong đang hút thuốc, nhậu nhẹt, còn có cả bóc lột, đánh nhau... nói chung, trong lớp này toàn thành phần cá biệt. Hỏi thử xem, ma nào mà dám vào đây học chứ. Thế nhưng, những chuyện như thế này mới là điều khiến nó muốn lên trường, càng quậy phá, càng vui. Cả lớp dường như không 1 con mắt nào chú ý đến nó:

-Oh year! Tuyệt vời! Đây đúng là thiên đường mà...hahaha- Nó thốt lên vui sướng làm dập tắt giây phút "sôi nổi" trong lớp.

-Chậc, nhỏ này điên à, vào lớp đó chẳng khác nào địa ngục- 2 con nhỏ lớp khác đi ngang qua thì thầm với nhau.

-Nếu là mình, thà nghỉ học luôn cho rồi- nhỏ kia tiếp lời.

-suỵt, nhỏ thôi. Tụi nó phải thuộc hạng tỷ phú nên mới học được trong này chứ quậy như thế bị đuổi lâu rồi.-Nhỏ đầu tiên khẽ nói rồi kéo bạn mình đi mất.

Nó không để ý đến những lời nói đó, nói cách khác, lớp càng cá biệt càng thu hút nó hơn. Nó bước vào lớp, nhảy vụt lên bàn giáo viên. Mọi con mắt đổ dồn về phía nó, nín bặt, thử xem nó định bày trò gì sau câu nói ngớ ngẩn của mình.

-Chào các bạn, mình là Roy, Rất mong được giúp đỡ- nó nở 1 nụ cười vữa dễ thương vừa ranh mãnh.

-ok, Bọn tao sẽ giúp đỡ mày nhiều đấy!- 1 con nhỏ cao nhất lớp, thân hình nóng bỏng, hất bím tóc bạch kim của mình ra phía sau, vênh mặt nói. sau đó là 1 tràng cười lớn của cả lớp...hahaha...hahaha....(nhỏ này tên Ngọc Vy)

-Mày sẽ được chăm sóc như...trên...thiên...đường đấy nhóc- 1 thằng con trai nói với nó.

-Cám ơn- nó đáp lại những điều bị tụi "bạn" trong lớp chọc.

-Nó điên rồi mày ơi.- 1 con nhỏ nói với bạn nhỏ đó.

-Thôi được rồi- con nhỏ Vy đó nghiêm mặt nói- bây giờ là quà chào hỏi cho cô em- nói rồi nhỏ vỗ tay 3 cái.

Đằng sau lớp, 3 thằng con trai to con, mặt mày "kinh khủng" tiến lại gần phía nó.

-Mấy bạn tặng mình 3 vệ sĩ à -nó ngây thơ hỏi.

...hahaha...hahaha- cả lớp cười rầm rộ lên

-Phải, tặng mày đó, cứ từ từ tận hưởng cảm giác đau đớn đi nhóc- nhỏ Vy đó lại lên tiếng.

3 tên đó đến gần nó, 1 tên đang định túm lấy chân nó thì...:

-STOP! trước khi nhận quà của mấy bạn, mình có quà ra mắt nà- nó mở balo ra trong con mắt ngạc nhiên của mọi người.

-Bộ nó không biết mình đang ở đâu à-1 thằng con trai nói khẽ với nhỏ Vy.

-và đây- nó lấy trong túi ra...- miệng cười gian manh- món quà của mình...- 1 CON CHUỘT CỐNG HÔI HÁM TO BẰNG LON COCA.

Nó thẩy con chuột to đùng kia lên người con nhỏ ngọc vy và...

- ÁÁÁ........Á...- Ngọc Vy hét lên, con chuột nằm gọn trên tay nhỏ bị hất đi và chuyển hướng về phía bọn con gái đang hoảng sợ.

ÁÁÁ...AI VỨT CON VẬT GỚM GHIẾC NÀY ĐI GIÙM CÁI...ÁÁÁ...-mấy con nhỏ trong lớp khóc thét lên khiến bọn con trai hoảng loạn.Còn nó, ngồi trên bàn, ôm bụng cười to...hahaha...hahaha...Thấy lớp có tiếng động lạ, bà cô giám thị được mệnh danh là bóng ma học đường bước vào.

-Mấy đứa làm gì mà náo loạn thế hả- bà cô giận dữ quát mắng- còn em nữa, mau xuống đi- bà ta nhìn nó quát.

-vâng ạ- nó khúc khích, nhảy bật xuống bàn. 1 lần nữa, con chuột bay sang phía nó, nó chụp lấy " bạn yêu" của mình rồi đưa ra trước mặt cô, chỉ cách có 10cm.- cô ơi, đây là mini của em nè.

Bà cô nhìn thấy con chuột to, đen thui ngay trước mắt thì hồn xiêu phách lạc, ngã ngửa ra xỉu. Cả lớp xúm lại mang cô lên phòng y tế. thế là chưa được 1 ngày, cả trường đã biết tới nó với thành tích lớn: Hù dọa giáo viên, và các bạn trong lớp.




Bây giờ, trong mắt mọi người, nó chẳng khác nào quái vật, à mà không, trông giống yêu tinh puck hơn. Nhìn cái ánh mắt lo sợ xen lẫn căm ghét của mọi người làm nó muốn nổ tung cả đầu.

-aaa…nhớ quá, nhớ ShanKy schoo quá. Nhớ ông hiệu trưởng wantson, nhớ cô risly, nhớ băng roselie quá. Jeremy, charlotte ơi. Tui muốn chết quá.- Nó hét lên làm náo động cả Lớp học và khiến cho bà cô khó tính đang giảng bài nổi nóng.

-Em có biết là mình đang ở đâu không hả- Bả hét lên và chỉ vào mặt nó.

-Trời ơi, đã ngồi trong địa ngục còn gặp quỷ dạ xoa nữa, chắc chết mất…aaa-nó ôm đầu la lên.

Lúc này, bà cô giận sôi máu lên rồi, tay cầm nguyên hộp phấn vứt thẳng vào mặt nó nhưng đích đến lại là thằng bạn phía sau.

-Em ra ngoài ngay cho tôi- bà ta quát.

-Tự nhiên bị ăn nguyên hộp phấn còn đuổi em ra ngoài là sao hả.- cậu bạn tưởng cô nói mình nên gắt lên.

-Ai nói em, Roy ra ngoài đứng.

-xí, ai thèm học…- rồi nó bỏ ra ngoài.
Reng…reng…

Ra chơi, nó bỏ lớp chạy thẳng lên khối 12 và xông vào lớp chị Rin.

-CHỊ RIN…N…N…- Nó hét lên khiến cho cả lớp giật mình.

-Giờ thì bị con gì ám mà em hành hạ màng nhĩ mọi người trong lớp chị thế- Rin thản nhiên ngồi đọc sách.

-oa…oa..., Em sống hết nổi rồi.-Nó chạy lại ôm lấy Rin và khóc như 1 đứa con nít bị đói bụng.

-Ráng sống đi, em chết thì mấy bà bán bánh kẹo ế chết.

-Aaa… chị không thấy em buồn sao mà còn trêu em vậy hả.

-Nín giùm cái đi, ngập phòng học người ta bây giờ- Rin quát.

Nó thút thít, đưa khuôn mặt cực kì baby nhìn chị, thêm vào cặp mắt long lanh như sắp khóc khiến Rin chịu hết nổi:

-Thôi được rồi, chị mua kem cho, nín đi.

-Thật hả chị- nó mừng rỡ.

Rin gật đầu, khuôn mặt luyến tiếc “Sao tự nhiê thấy giống bị nó lừa quá vầy trời”.

-Đi thôi chị- nó kéo tay Rin tính lôi đi.

-Đi đâu!- Rin ngơ ngác.

-Mua kem chứ đâu, chẳng nhẽ ngồi đây đợi người ta mang tới.

-Thì ngồi đây- Rin tỉnh bơ.

-Bà đùa à, tính ngồi đây đợi kem từ trời rơi xuống à.

-Dám gọi chị là bà hả? im giùm đi- Rin gắt.

-huhu…em về mách ông cho xem.

Rin mặc kệ nó, rút đt ra gọi cho Kyo.

Ring…ring…

<alo>-kyo nói.
<mua cho tớ 10 hộp kem đủ loại>
<cái gì>-Kyo hét lên.
<tít…tít…> chưa kịp nó thêm gì thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng kêu chói tai.Kyo bực bội ném chiếc đt xuống đất.

-Chết tiệt! Dù là thủ lĩnh thì cũng đừng sai bạn mình như vậy chứ.

-Chuyện gì vậy- Kan hỏi.

-Bà Rin bắt tui mua kem cho bả.

-Thì mua đi.

-Trời ơi, bộ tao là osin riêng của bả hả.

-oa(ngáp). Tao ngủ đây, mày tự đi mua đi.

-Mày…-Kyo nhìn kan với ánh mắt hình viên đạn. không nói lời nào đã lôi xềnh xệch kan xuống dưới căntin.

-Rin kêu mày chứ kêu tao hả.

-Mày có phải bạn tao không hả- Kyo quay mặt lại nhìn kan với con mắt phóng ra lửa.

-Pha…phải…đi thôi…-Kan giật mình run sợ.

…..căntin….

-Cho 10 hộp kem đủ loại- Kyo với khuôn mặt hầm hầm kêu bà bán kem.

“hừ, vừa mới mở hàng mà gặp thằng nhóc xui xẻo này chắc ế cả ngày quá”-bà ta hậm hực quay đi lấy kem.
-Kem của cậu nè, 50 ngàn.- bà ta đưa cho Kyo bịch kem.

-Tiền đây.- cậu cầm bịch kem bỏ đi.

…Lớp 12a1…

Bịch…

Kem đó, trả tui 100 ngàn- Kyo thẩy bịch kem lên mặt bàn, chìa tay ra đòi tiền.

Rin ngước mặt nhìn kyo cười:

-Sao tui phải trả tiền- Rin tỉnh bơ đưa kem cho Roy.

-Tiền tui mua giùm bà thì phai trả lại chứ sao.

-này, có 50 ngàn à mà.-Kan thêm vô.

-à ha. Tính ăn lời tui hả.

-Bộ…bộ không tính tiền công mua à- Kyo xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn cãi lại.

-Tui gọi kêu ông mua cho tui chứ đâu nhớ bảo ông mua giùm đâu. Đồ cho mà cũng đòi tiền hả.

-Đồ cáo già…-Kyo định xông vô làm 1 trận sống chết với Rin nhưng đã bị Kan cản lại.Rin cũng không chịu thua, ném cho cậu bạn đáng ghét 1 cái nhìn phóng lửa.

-Thôi đi, mấy người dẹp cái kiểu đó đi. Bé này là ai đây- Kan quát lên, chỉ tay về phía nó.

-Roy, Hải Lam đó.-Rin tỉnh rụi đáp.

-Cái gì, Là tiểu Lam hả- Kyo và Kan đồng thanh.

-Chào 2 anh.-nó cười.

-Ôi, baby, em đây rồi, anh nhớ em quá.-Kan ôm chầm lấy nó.

-Em lớn rồi mà…-Nó đẩy anh bạn của chị ra.

-trời ơi lớn thật rồi. 10 năm rồi mà. Đi…đi ăn với anh nha, anh bao hết.

-aaa…trên cả tuyệt vời…nhanh đi anh.-rồi 2 anh em kéo nhau xuống căntin, bỏ lại 4 con mắt nhìn cả 2 ngơ ngác.

-Hzaiii~! Con nhỏ này ham ăn quá. Hết thuốc chữ rồi.-Rin than vãn.

-Uhm`!...mà…bà có trả 100 ngàn hay không hả.

-Mệt quá. Ông ăn đi! Tui không ăn, không trả tiền- nói rồi Rin bỏ đi.

-Đồ độc ác, tui căm thù bà, Lịch Tiểu Du…-Kyo hét lên rồi vứt hết kem đi.

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

Chap 2: Đồ sao chổi




...Hôm sau...
Tại Biệt thự Lịch gia...

<alo>-NÓ uể oải trả lời điện thoại.
<Xin lỗi hôm nay em ở nhà 1 mình nha>-Rin nói
<Cái gì vậy, em buồn chết mất>
<Nhưng chị có hẹn với anh Jen rồi>
<không chịu đâu>-có dãy nãy.
< Thôi mà, chị hứa lúc về mua bánh pudding cho>
<nhớ đó>
<thôi bye nha>
<chị...>
<tit...tit...>

-Trời ơi là trời, chán chết con rồi.-nó uể oải kêu la.

Rời khỏi chiếc giường êm ái, nó bước vào nhà vệ sinh. sau 10' nó lết cái bộ dạng khó coi xuống dưới nhà.

-Cô chủ ăn sáng chứ ạ- cô hầu hỏi.

-Vâng. cho cháu lát bánh mì thôi ạ.- nói rồi nó nằm dài trên bàn, tay với lấy ly sữa dâu thơm ngon trước mặt.

ực...ực...nó nốc 1 hơi cạn sạch ly sữa xong tha lát bánh mì ra ngoài sân ngồi.Đang nhâm nhi miếng bánh mì 1 cách"không ngon lành, nó nhìn thấy bên ngoài cổng, 1 thằng con trai tầm 1m85, tóc vàng óng, mắt xanh da trắng như tuyết với khuôn mặt đẹp trai không tì vết đi cùng 2, 3 thằng khác nhìn chằm chằm vào nó. Nó khó chịu nhíu mày quát:

-Nhìn cái gì mà nhìn.

-Xin lỗi, nhưng tôi đâu có nhìn em- tên đó cố chọc quê nó, chứ nó thừa biết hắn nhìn mình.

Nghĩ rằng nó sẽ xấu hổ khi bị quê như thế nhưng hắn ngạc nhiên vô cùng khi bị nói lại:

-Chứ cậu nhìn cái gì trong này.

-Tôi chỉ nhìn ngôi nhà thôi mà- tên đó nhếch mép.

-Bộ tính trộm đồ hay sao mà nhìn hoài tên kia- nó quát lên làm hắn đỏ mặt.Cứ tưởng làm nó dính 1 cục quê ai dè bị xem là tên trộm.

"thôi được, thà nhận nhìn nhỏ còn hơn mang tiếng ăn trộm" hắn nghĩ.

-Đúng là tôi nhìn em đó. Nhìn tôi như vầy mà bảo là trộm à.-Hắn vênh mặt lên nói.

-Nhìn tôi, đúng là tên háo sắc chỉ biết dán mắt vào con gái.- có cười tinh nghịch nhìn hắn.

-Em...-hắn đỏ mặt- tôi không háo sắc...

-Vậy nhìn tôi làm gì?

-Tôi chỉ thắc mắc em ăn gì mà lùn như thế thôi.

-Cái tên chết bầm kia, muốn chết hả- nó giận dữ.

-hahaha...tôi nói sai à.

Nó ghét nhất là bị xem là lùn mặc dù lùn thật. Máu dâng đến tận não, nó nhào ra cổng và tát hắn 1 cái...chat...

-Em...em dám- hắn tức giận.

-Cô muốn chết hay sao hả- 1 tên đi theo hắn lên tiếng thì bị hắn cảm lại.

-Im ngay!-hắn quay sang nó- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.

-Còn anh có giống ai ko mà dám phê bình tui.

-Cái gì...-hắn đỏ mặt.

-Nhìn là biết anh là người Pháp, sang Vn mà dám lên mặt. Thử hỏi xem trên đất nước này có ai tóc vàng mắt xanh không chứ.-nó lè lưỡi nhái hắn.

-Tức chết mà...-1 tên khác đi cùng hắn hét lên.

-Im ngay!- hắn ra lệnh- được rồi, để xem kẻ không giống ai này làm gì cô em nhé. hãy đợi đấy.-Rồi hắn bỏ đi.

Còn nó, đứng ngây ra đó, trong lòng hiện có 2 suy nghĩ, 2 cảm xúc.
" Tên đó bị sao thế nhỉ, người như hắn thì làm được gì mình"
"oái! tức chết được, đúng là 1 ngày xui xẻo"
Nó bực bội bỏ vào nhà.
- lại mấy con bạn thân nữa, mấy ngày rồi mà hok gọi điện cho mình cuộc nào hết. đáng ghét.
...........................................
trong khi đó:

-Cái con Roy này sao không chịu bắt máy gì hết. tụi tao tuyệt giao với mày luôn- jeremy giận dữ.

-Huhuhu, charlotte nhớ Roy quá huhuhu.
...........................................

Hôm sau....

-Chị Rin ơi, đợi em với- nó gọi với theo chị.

-nhanh lên. Hôm nay chị có hẹn đi học chung với anh Jen.

-Anh Jen?

-Tí nữa rồi biết, nhanh lên.-Rin nói rồi vội đi, nó đành chạy theo sau chị.

...ngã ba...

-Rin, đây nè- Jen gọi.

-Anh Jen- Rin chạy tới, nó cũng vội theo.

-Chào bạn, Jun. giới thiệu với 2 người, đây là Roy, em mình.

-Chào 2 anh- nó lễ phép.

-Chào em- 1 giọng nói ấm áp vang lên.

Nó ngước mặt nhìn lên người co trai sở hữu giọng nói ấm áp ấy.
" wow! anh ấy có khuôn mặt baby quá" Nó nhìn Jun xuýt xoa.
Không thèm để ý đến cặp của chị, nó nắm lấy tay Jun hỏi:

-Anh tên gì vậy.

-Anh là Minh, em gọi anh là Jun được rồi.

-Không bao giờ- nó ranh mãnh nói.

-hở!- cả 3 đồng thanh.

-Từ bây giờ em chỉ gọi anh là prince cute thôi.

-hả!-cả 3 lại đồng thanh.

-Nhưng như thế kì quá- Jun ngượng ngùng.

-Không kì gì hết.Từ bây giờ anh là Prince của riêng Roy.-nó nói.

-hzaiii tiêu bạn rồi, chúc may mắn, Jun- Rin vỗ lên vai Jun động viên.Còn Jen thì hầu như không hiểu gì cả.

Thường thì Jen với Jun đi cùng 1 xe nhưng hôm nay Jen chở Rin nên Jun có nghĩa vụ đi cùng Roy. Anh chàng này khá là nhut nhát nên khi nói chuyện với nó rất hay ngượng. Nó thì khác, con gái gì mà chủ động nắm tay con trai và đương nhiên là chàng Jun nhà ta đâu còn cách nào khác đành mặc kệ nó thích làm gì thì làm.

Đang đi trên đường thì đằng sau, 1 chiếc Xgame màu xanh bóng bẩy luớt qua tách 2 người sang 2 bên. Nó nhận ngay ra kẻ phá hoại đó chính là hắn bởi mái tóc màu vàng óng cùng với làn da trắng kiểu tây âu đáng ghét đó.

-tung cột điện luôn đi, đồ sao chổi đáng ghét.- nó hét lên quát cái tên đáng ghét đó.

-Thôi mà, dù sao thì mình cũng có bị gì đâu- Jun nói.

-Hứ. đáng ghét.-rồi nó kéo tay Jun bỏ đi.

10' sau, nó có mặt trên trường.nó chào tạm biệt Jun ở cổng rồi chạy vào lớp.
reng...reng...
Cô chủ nhiệm bước vào lớp và theo sau là 1 học sinh mới.Oan gia ngõ hẹp, cái tên học sinh mới đó không ai khác chính là hắn. Tên tóc vàng mắt xanh đáng ghét.

-Chúa ơi!-nó thầm hét lên- đúng là đồ sao chổi.

-các em im lặng- bà cô thét đám con gái đang xuýt xoa vẻ đẹp của hắn.- em giới thiệu đi.

-Chào các bạn- hắn nở nụ cười chết người- mình là kent witten 17t, mong được giúp đỡ.

Câu nói của hắn như xoáy sâu vào tâm trí nó. "thật đáng ghét, nụ cười của hắn quá rõ, hắn dám khinh mình. Được rồi tôi sẽ cho cậu thấy"- nó nở nụ cười nửa miệng. Còn hắn ,suy nghĩ của hắn đơn giản hơn " chỉ mới là bắt đầu thôi, cô bé ạ"

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

chap 3: Đồ đáng ghét! tránh xa tôi ra






Cả 2 như thoát ra khỏi suy nghĩ của mình bởi những tiếng reo hò của đám con gái trong lớp.

-Kent ơi! Chỗ mình còn trống nè!

-Lại chỗ mình đi!

-Anh kent, chỗ em mát lắm nà!
…bla…bla…

Tiếng reo hò của bọn con gái khiến nó bực mình, mặt mày hầm hầm, miệng thầm chửii rủa tụi nó “Đồ mê trai, con khỉ tây âu đó có gì mà hay”. Còn hắn nhìn khuôn mặt khó coi của nó chằm chằm, bất chợt nảy ra ý nghĩ gì đó, hắn quay sang bà cô chủ nhiệm đang la mắng đám học sinh ồn ào, Hắn nở 1 nụ cười “thương mại” nhưng đủ làm cho bà cô hồn lìa khỏi xác, hắn nói:

- Cô, em ngồi gần bạn nữ kia được không.- hắn chỉ tay về phía nó khiến bao con mắt đổ dồn về nó.

- Không được- nó đập mạnh xuống bàn, đứng dậy hét toáng lên.

-hay…hay em ngồi chỗ khác đi.-cô bối rối.

- đúng đó, đừng ngồi gần nhỏ đó- mấy con nhỏ trong lớp la lên.

-Cô~!- hắn xịu mặt xuống buồn bã trông rất đáng “ yêu” ( đúng là giỏi đóng kịch) làm bà cô không thể nào từ chối.

-Roy! Em xê vào trong cho bạn ngồi!- cô gắt nó.

-Không bao giờ- nó dồn hết mọi sự bất bình nhìn cô nói.

-Em không nghe lời giáo viên hả, Tôi báo lại cho cha em bây giờ.

-Bà…cô!- nó tức giận nhưng không dám làm gì bởi nếu cha nó biết rằng nó lại gây chuyện sẽ cho nó về pháp và “cấm cung” luôn.

“ Hừ, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn”nó nghĩ.

-Được rồi, xuống đi- nó gắt.

Hắn vui vẻ bước xuống trong con mắt nuối tiếc của mười mấy nữ sinh cộng thêm ánh mắt hình viên đạn ném về phía nó.

-Đáng ghét, ta sẽ hành hạ ngươi đến chết-nó lầm bầm.Hắn đến bên nó, đưa đôi mắt màu xanh biếc làm say mê lòng người nhìn nó “say đắm”.

“ tiếc quá! Giá như mình trẻ lại 20 tuổi” bà cô tặc lưỡi tiếc nuối quay lên giảng bài.

-Chào bạn, mình là kent witten.

-Không ai hỏi- nó lạnh lùng đáp.

-Rất vui được làm quen- hắn nén cơn tức.

-Không muốn quen, xê ra- nó đáp tỉnh bơ.

-Bạn “cao” thật đó-hắn cười đểu.

-Cậu!- nó nổi đóa- Dám chê tui lùn hả!!

-Ấy! ai nói thế đâu, mình chỉ nói bạn “cao” thôi mà.

-Đúng là đồ khỉ vàng tây âu đáng ghét- nó gằn từng chữ.

-Cậu…tôi không phải khỉ-Hắn mặt nóng bừng bừng vì lần đầu hắn bị xúc phạm, mà lại là con gái mới tức chứ.

-Ủa, tôi có nói cậu à- nó giả ngây- tui nói phong long thôi mà, trúng ai thì trúng.

Lúc này, hắn điên tiết, nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó:

-Được lắm! Tôi không bỏ qua cho cô đâu, đồ quỷ lùn.

-aaa~! Ngứa tai quá .- Nó ngoáy ngoáy cái tai.

-Tức chết mà- hắn điên lên.

Chẳng còn tâm trí nào mà học nữa,hắn đành nằm úp xuống bàn, suy nghĩ cách đối phó với nó. Hắn chợt nghĩ điều gì đó nên nhắn tin cho người cho thuộc hạ. Nụ cười lại nở trên môi hắn, 1 nụ cười ẩn đầy ác ý.

Reng…reng…
Chuông ra chơi vừa dứt, hàng ngàn học sinh đã đổ ra căntin, Đương nhiên trong đó có nó, hắn cũng bám theo nó không rời bước. Đang chạy trên hành lang, nó chợt thấy chị Rin, anh Jen ,Anh kyo,kan và đương nhiên trong đó có “hoàng tử của nó” .

-Hoàng tử yêuuuu….u..uu…-nó hét lên và chạy tới…

-a! baby yêu dấuuu.u.uu.- Kan cũng la lên và cũng chạy tới…

Nhưng…nó chạy tới và ôm chầm lấy Jun, anh chàng Kan thì…như đóng băng. Còn hắn thì sock nặng.

-ế…sao em lại ôm hắn- kan hét lên.

Bỏ ngoài tai lời hắn nói, nó thì thầm bên tai anh chàng đang bối rối Jun:

-Anh…đi căntin với em đi.

-Anh…anh…nhưng…-Jun nghẹn họng không nói được gì.

Cậu liếc sang anh bạn Jen của mình cầu cứu nhưng xem ra vô vọng xen bực tức bởi cậu bạn thận chí cốt của mình buông ra 1 câu đáng ghét:

-Rốt cuộc mày cũng là hoa đã có chủ rồi, hzaiii~ bye nha. –rồi kéo Rin đi.

“Thằng bạn chik tiệt, tao hận mày, đi chết đi” Jun thầm rủa thằng bạn cảu mình.

Hắn chạy tới, kéo nó ra và hét vào mặt Jun:

-Cô ấy là bạn gái tui, cấm quyến rũ.

-Ế!- nó ngây ra- cái gì cơ chứ- nó đẩy hắn ra- Không có chuyện đó đâu hoàng tử-nó quay sang giải thích.

- Mắc mớ gì em phải giải thích với hắn- hắn kéo tay nó lại.

-à, ờ! Em nên đi với bạn trai đi, anh đi đây- Jun nói rồi bỏ đi, Kyo cũng theo luôn.

-an...ANH…hoàng tử- nó gọi với theo.

Bóng Jun vừa khuất sau vách tường, nó liếc hắn bằng đôi mắt đầy sự căm thù:

-ĐỒ ĐÁNG GHÉT, TRÁNH XA TÔI RA- nó hét vào mặt hắn và bỏ chạy.

-Chik tiệt! tôi có làm cái gì đâu cơ chứ- hắn nói rồi cũng bỏ đi.

Còn kan đứng đơ ra đó, không biết tin vào cái gì nữa, cậu ta lầm bầm:

-Trời ơi là trời…

-Anh bị sao vậy?- Ngọc Vy tới tiết 3 mới lên lớp và nhìn thấy Kan đứng lẩm bẩm 1 mình như bị tự kỷ.

-gì cơ!- Kan giật mình nhìn Vy.

-Anh bị sao mà lầm bầm như bị ma ám thế.- Vy nói

- Ma ám cái đầu cô- Kan gắt.

-Vậy mắc mớ gì đứng lảm nhảm 1 mình vậy hả- Vy bực bội.

-Kệ tui! Đồ nhiều chuyện.

-Ai thèm quan tâm, xí- nói rồi Vy bỏ đi.

-Thiệt tình à- kan hét lên rồi bỏ đi.

.Reng…reng…

Nó lết cái thân mệt mỏi bước vào lớp học. Thấy hắn, nó hét lên:

-aaa~! Đáng ghét quá!!

-Cô có im đi được hay không hả- hắn càm ràm.

-Được! nhưng chừng nào cậu biến đi đã- nó dồn hết tức giận nhìn hắn.

-Vậy cứ la đi, xem như tôi được xem hài miễn phí!

-Cậu dám nói nỗi buồn của tui là hài kịch hả, tên khốn kia.

-Ủa! tôi có nói vậy sao!-hắn nhìn nó, đôi mắt nai thấy sợ.

-Đáng ghét! – nó hét lên rồi lăn ra ngủ cho quên hết sự đời.

-Thiệt tình, đúng là không giống ai- hắn nhìn nó lầm bầm.

Ông thầy Vật Lý bước vào, nhìn thấy nó nằm ngủ ngon lành bèn tới đánh thức:

-Này! Bộ hôm qua em canh trộm hả?- ổng lay nó nói làm cho cả lớp cười rộn lên.

-Biến đi, tên đáng ghét- nó nói mớ khiến cho ông thầy nổi khùng.

-Dậy ngay, ra ngoài đứng mau!

-Thầy gọi cậu ra ngoài kìa, khỉ vàng- nó lay hắn.

-Thầy gọi em đấy, ra ngoài ngay.- ổng gõ thước lên bàn.

Nó lại uể oải bước ra ngoài, “không học càng khỏe” nó nghĩ rồi nhân lúc thầy không để ý ,cúp luôn.

-Đúng là cái đồ tinh thần đi du lịch, bực cả mình.- ổng lầm bầm rồi quay lên bảng.

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

chap 4: cuộc chiến trong biệt thự.


...Tiết học cuối cùng kết thúc, nó vội xách balo chạy ra cổng. Vừa thấy Nó, Rin gọi:

-Roy, em đứng đó làm gì vậy.

-A! chị...em buồn quá à...huhuhu

-Kan!- Rin gọi cậu bạn đang thẩn thờ của mình- Rước Roy đi ăn đi.

-Hôm nay...tui..mệtttttttttt- Kan uể oải nói.

-Đi nhanh đi- kyo đẩy cậu bạn lên phía trước.

-Đã nói là mệt mà- Kan quát nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của nó - thiệt không chịu được mà, Roy, đi ăn kem thôi.

-Anh Kan muôn năm- Nó mừng rỡ kéo kan đi.

-Con nhóc này, sắp thi học kì rồi mà còn ham chơi, thiệt tình.-Rin than thở.

-Kệ nó đi. Tối nay có 1 vụ ở sân Rumbi. Tụi gấu đen làm rối loạn ở đó.

-Được rồi! lâu rồi không đánh nhau, ngứa tay quá. 5h họp tại bar Max. thông báo cho anh em bên sanry được rồi.

-Ok!

...5pm tại biệt thự Lịch gia...

-Roy! Chị có chuyện đi đây, em ở nhà 1 mình nha- Rin nói với nó.

-Chị! chị đi đâu sao không cho em theo với- nó nũng nịu.

-Chuyện của chị, không được theo- Rin gắt.

-huhuhu...em buồn chết mất.

-Mệt! buồn thì gọi bạn đến chơi.

-Chị.

...rầm... Rin kéo cổng lại rồi nhảy lên chiếc JK bóng loáng phóng đi.

-Chán thật! hừm, hay mình gọi cho charlotte nhỉ.-nó lầm bầm rồi chạy lên lầu tìm đt.

...ring...ring...
>>> cả 2 nói bằng tiếng Pháp<<<
<chào charlotte, Roy đây>
<a, Roy...huhuhu sao lâu rồi bạn không gọi cho mình>
<cho mình xin lỗi, tại điện thoại...à điện thoại bị hỏng>
<uhm, không sao>
<cái bà chằn trong nhóm mình đâu rồi charlotte>
<đây này> Jeremy giựt đt trên tay charlotte hầm hầm trả lời.
<á, bạn làm gì ở đó>
<đi chơi không được hả>
<Thôi nha, mình chỉ gọi hỏi thăm thôi, bye> rồi nó cúp máy.
- má ơi, nói với nó 1 hồi chắc mình hết dám về pháp quá.

Nó chán ngắt gọi điện cho nhà trường để hỏi số đt cảu các bạn trong lớp, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết số của Ngọc Vy và hắn.

-Trời ơi, 2 đứa này mình chúa ghét.-nó hét lên.- sao đây trời.

Nó suy nghĩ một hồi, quyết định gọi cho Vy.
Ring...ring...
<alo> 1 giọng nói kiêu kì vang lên.
<alo, Chào Vy...Bạn đến nhà mình chơi được không>
<ai vậy>
<R...roy>
<Không rảnh>
<Năn nỉ đó, mình làm bạn đi mà>
Suy nghĩ cái gì đó, Vy đồng ý:
<ở đâu>
<a! Biệt thự lịch gia>
<Lịch...lịch gia>
<uhm>
<được rồi> nói xong vy cúp máy.

-Biệt thự Lịch gia! hoá ra con nhỏ đó không phải hạng tầm thường. Có lẽ mình đụng nhầm người rồi.-Vy lầm bầm rồi thay đồ đi.

Vừa đến trước cổng thì Ngọc vy thấy Kan cũng bước vào.

-Đến rồi à!- nó ra mở cửa-Ủa, anh Kan cũng đến à.

-Rin gọi bảo anh đến, nhưng nhỏ này...-Kan liếc nhìn Vy.

-Bạn em!- nó nói rồi kéo Vy vào.

-ế! tui thân với cô hồi nào- Vy la lên.

-Lẹ lên đi.

-Lấy cho cháu 3 lát bánh kem, 3 cái bánh sandwich sứa, 1 dĩa bánh bích quy kem bơ, 3 ly sinh tố dâu, 3 ly kem vani, 1 đĩa trái cây đi ạ.

-vâng thưa cô chủ.

-ế! Tui không phải heo đâu, sao ăn hết nhiêu đó.- Vy nói.

-Không ăn hết thì mình ăn.- rồi nó kéo cả 2 người lên phòng của mình.

-Cái gì thế này!- Vy hét lên- Căn phòng của bà sao lộn xộn quá vậy.

- Á, tại khách đến bất chợt nên mình quên dọn.

-sao không kêu người giúp việc.- Kan nói.

-Em không thích cho người khác vào phòng mình.

-Vậy còn tụi tui- Vy hỏi.

-2 người thì khác.

3 người ngồi xúm lại 1 chỗ sạch nhất trong căn phòng. Những món ăn “nhẹ” của nó gọi đã được đưa vào. Nhìn mấy món đó, Vy thấy ngán tới tận cổ nên nhường hết cho nó. Nhìn 2 con người đang chén ngon lành mấy món cực ngọt đó, đặc biệt là kan, Vy nói:

-Con trai gì mà khoái ăn đồ ngọt, y như con gái.

-Thì sao nào, vậy con gái không thích ăn đồ ngọt chẳng nhẽ giống con trai- Kan nói.

-Kệ tui!-Vy gắt.

-Bạn giảm cân hả.-Nó chen vô.

-Không…không có- Vy đỏ mặt.

-Ăn đi, ngon lắm- nó mời.

-Thôi Roy ơi, có kẻ chê món ngọt nhiều calo đó mà.

-Tui không có- Vy hét lên.

-Có!- Kan nói.

-Không mà!- Vy nghẹn họng.

-Thôi ngay!- nó hét lên. –mấy người sao cứ cãi nhau hoài vậy.

- hứ!- Vy quay phắt đi.

-Thấy phát ghét!- Kan nói.

Sau vài phút Vy phải “ ngắm” nó và kan ăn. Cuối cùng mấy món đó cũng được nó và kan chén sạch sẽ.

-Chơi trò gì đi!- nó nói.

-Chơi ném gối đi- kan ý kiến.

-Chả có gì hay!- Vy biểu môi.

Thế là Vy và kan bắt đầu nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn.

-Thôi đi- nó quát.

-Được thôi, người lớn không chấp con nít.- kan nói.

-Ok, Quân tử không chấp tiểu nhân.-Vy cũng không thua.

-cô…-Kan tức giận.

-anh thì sao…-Vy cũng không thua.

-Thua 2 người luôn- nó chán nản ngồi bịch xuống sàn xem “kịch” hay.

Reng…reng…

-Cô chủ, có thiếu gia witten đến.

-ai nhỉ!- nó nói thầm rồi để mặt cho 2 người kia gây lộn xuống mở cổng.

Vừa nhìn thấy hắn, nó hét lên:

-Đồ đáng ghét, cậu tới đây làm gì!

-Chơi!- hắn tỉnh bơ.

-Không tiếp!- nó lạnh lùng nói.

-Không lẽ tiểu thư lịch gia bật lịch sự đến mức không mời khách vô nhà à.- hắn xóc nó.

-Tiểu thư, hay là cho thiếu gia witten vào đi, nếu không e là…-cô người hầu e dè.

-Được rồi! vào đi- nó gắt gỏng
Hắn vừa bước vào, bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía hắn, những con mắt của sự ái mộ và ham muốn:

-Kính chào thiếu gia witten.-Tất cả người hầu lẫn quản gia trong nhà đồng thanh.

-Im ngay! Ai cho mấy người chào hắn- nó gắt.

-Được rồi, cảm ơn mấy chị, em lên phòng đây.

-Xin lỗi cậu nha, nơi này không có chỗ cho cậu đâu- nó liếc xéo hắn.

- không sao, tôi chỉ lên phòng em thôi-hắn đáp.

-Ế, tui không phải em cậu- nó hét lên.

-Chẳng phải em thua tôi 1 tuổi sao.

-Không đúng, cậu và tui học chung lớp- nó phản đối.

-Em nên biết, 1 tiểu thư phải ăn nói nhẹ nhàng, chứ thô lỗ như em…-hắn ghé sát tai nó- sẽ như thế nào, em biết chứ.

Lời nói của hắn khiến nó dựng tóc gáy.

-Cậu…!-Nó đỏ mặt.

-Lên thôi!- hắn đi lên lầu.

-Khoan đã…!- nó gọi với theo.

Vừa mở của bước vào,hắn đã nhận nguyên cái gối bốp vào mặt, 1 cuộc chiến “vũ trang” xảy ra trước mắt hắn.

-Mấy người làm gì thế hả- hắn hét lên làm cho cả 2 giật mình.

-Mày là ai?- kan quát lên.

-Bộ cậu mù hay sao mà không thấy- Vy cũng lên tiếng.

Hắn chưa kịp lên tiếng thì kan tiếp tục quát lên:

-Đây là nhà mày hay sao hả?

-Hay cậu là người giúp việc mới vào- vy tiếp tục công kích.

-Không phận sự, miễn vào- cả 2 đồng thanh.

-Ai cho anh/cô nói theo tui hả- đồng thanh lần 2.

-Là anh/cô nói theo tui mới đúng-đồng thanh lần 3

-hứ- cả 2 quay đi không thèm nhìn mặt nhau.

Hắn đứng ngây ra đó, nhìn 2 kẻ đang có chiến tranh kia mà đầu óc rối mù. ‘là sao đây hả trời” hắn muốn hét lên nhưng không được.Nó vừa chạy lên, nhìn cái phòng mình lộn xộn, toàn bông với bông thì tức điên lên:

-Có chuyện gì vậy hả?

Hắn đưa tay, chỉ về hướng kan và vy, tỏ ra không hiểu.

-2 người kia- nó quát.

-Gì!- vy trả lời.

-Dọn phòng ngay! Ai cho mấy người phá phòng tui vậy hả- nó la lên.

-Được rồi anh dọn, baby đừng giận.-kan nói.

-Không được gọi em là baby, em lớn rồi.

-Nhìn em bé tí như thế mà nói là lớn rồi à.- Lúc này, hắn mới chen vào nói 1 câu và kịp nhận ngay ánh mắt hình viên đạn của nó cộng thêm nụ cười gian xảo.

-Bab…Không, Roy này! Dọn thì cũng được nhưng anh nhìn thấy có kẻ đang nằm lười như con heo kia thì thấy bất công quá.- kan nói xéo vy.

-Thì sao hả, 1 Tiểu thư lá ngọc cành vàng như tôi thì sao làm mấy việc dành cho người hầu được- Vy không thua.

-Ồ! Hóa ra tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô thuộc cung heo lười nhỉ.

-Anh…! Dọn thì dọn- Vy bị quê nên đỏ mặt.

Rồi cả 2 lại hướng ánh mắt hình viên đạn về phía nhau.

-Mặc kệ họ đi, xuống đây- nó nói với hắn rồi bỏ xuống lầu. Hắn cũng theo luôn.

Xuống tới phòng ăn, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng trên bàn :Bánh sandwich bơ sữa, Bích quy sữa đường, cốc socola đặc xịt…toàn đồ cực kì ngọt mà nó đã dặn đầu bếp.Hắn nhìn thấy trên bàn toàn đồ ngọt nên đổ mồ hôi bởi hắn rất ngán ăn đồ ngọt.

-Được rồi, vì cậu là khách “vip” của tôi nên tôi chuẩn bị đặc biệt cho…cậu…đó- nó cười nham hiểm.

Nhìn mấy món trên bàn cộng thêm nụ cười của nó khiến hắn cảm thấy sợ.

-Em cũng ăn đi.

-không! tôi no rồi, mời…CẬU- nó nói.

-Sao…sao tôi có thể ăn hết- hắn run rẩy nói.

-Chẳng nhẽ, vì cậu là thiếu gia tây âu nên chê đồ ăn nước tôi quá bình dân sao- nó giả bộ buồn buồn.

-Không…tôi ăn, quốc gia không phải 1 nước khinh bỉ các nước khác.-hắn nói.

-Vậy thì…MỜI!- nó tiếp tục 1 nụ cười nham hiểm.”trúng kế ta rồi, hahaha”nó nghĩ.

Hắn liếc sơ các món trên bàn rồi quyết định chọn bánh sandwich và mong rằng nó bớt ngọt 1 tí.Tay hắn run run cầm chiếc dao và thìa cắt bánh ra. Miếng bánh vừa được đưa vào miệng, hắn nhăn mặt. ‘ực…ngọt…ngọt quá” hắn nghĩ.

-Sao, không ăn được à- nó hỏi.

“không được, nếu mình không ăn thì nhỏ sẽ phát hiện ra điểm yếu cảu mình là đồ ngọt, ráng thôi”hắn nghĩ.

-Được…ngon…ngon lắm- hắn cười ra nước mắt.

Ăn gần được nửa cái bánh sandwich kia thì điện thoại hắn reo lên.”aaa…cuối cùng cũng thoát được, tạ ơn trời” hắn mừng rỡ vội bắt điện thoại.

<alo! Cha hả, vâng con về ngay> nói rồi hắn cúp máy cái rụp để lại bên đầu dây kia, thằng bạn thân đang nổi khùng lên.

-Cha tôi gọi về ngay có chuyện. Dù gì cũng 9h rồi, lần sau tôi sẽ đến.Em ngủ đi-Hắn bình tĩnh, lấy lại phong độ.

-thật không-nó nhíu mày.

-th…thật- hắn nói, đôi mắt đảo lia lịa.

-Không tiễn- nó lạnh lùng nói.

-Good bye, see you again- hắn nói rồi bỏ về.

Vừa nhìn thấy xe của hắn khuất sau cánh cổng, nó liền ôm bụng cười:

-hahaha…tôi nay cho mi khỏi ngủ luôn.thuốc xổ khá nặng đấy hahaha.

Nó ráng nín cơn cười, nói cô hầu đang đứng gần cổng, bộ mặt lo lắng:

-Chị đổ hết đống đồ ăn đó đi.

-Vâng!

Nói rồi nó quay trở vè phòng. Vừa mở của phòng ra thì nó cảm nhận được rằng căn phòng của mình trở nên gọn gàng đến khác lạ.

-chết cha. Lộn phòng rồi- nó hét lên- ủa, cái cửa này đúng là phòng mình mà.

Nó bước chân vào phòng và nhìn thấy, ở ngay mép giường, có 2 con người mệt mỏi ngồi dựa vào nhau, ngủ ngon lành.

-Thiệt tình, đánh cho cố vào…Hừ, ngủ sao không về nhà mà ngủ- nó lẩm bẩm.

-Thôi mặc kệ, mình đi ngủ thôi.

Nó khép cửa phòng lại rồi đi sang phòng kế bên…bịch…Nó nằm xuống giường, 2 tay buông thả.
“ sao mấy hôm nay ông không về nhỉ?”

“ không biết jeremy và chalotte có nhớ mình không”

“sao đến giờ mà chị Rin chưa về ta”

“Giờ này papa ngủ chưa nhỉ”

“…”

1 dãy suy nghĩ trong đầu nó tuôn ra, nó dần dần chìm vào giấc ngủ say.

…Rồi ngày mai sẽ ra sao…
…Rồi cuộc sống của nó sẽ như thế nào…
…khi hắn, định mệnh của nó xuất hiện…
…một tình yêu hay nước mắt…
…Trôi đi, trôi đi! Cánh hoa hồng của thời gian…
…trôi đi, trôi đi! Giấc ngủ của một linh hồn bé nhỏ…

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

Chap 5: Lời thách đấu




Sáng hôm sau…
…reng…reng…
Nó mệt mỏi đưa tay ra khỏi chăn để tắt chuông báo thức chứ không phóng đồng hồ vào tường như mọi khi nữa. Vừa kéo mền ngủ lại thì nó lại bị cái “ Đồng hồ khác báo thức”

-ÁÁÁ…Á…- Tiếng của Ngọc Vy hét lên.

Nó giật mình, bật dậy khỏi giường để chạy sang:

…Rầm…Cánh của mở tung ra.

-Có chuyện gì vậy.- Nó hỏi.

-Sao anh lại ở đây- Vy hét lên.

- Hở…gì vậy…-Kan tỉnh dậy, miệng còn ngái ngủ.

-Chuyện gì?- Nó hét lên làm cho cả 2 giật mình.

-Sao tôi với hắn lại ngủ chung phòng.- Vy hét, mặt đỏ lên vì giận.

-Cái Gì…Ngủ chung với cô hả- Lần này thì chang Kan nhà ta đã tỉnh thật sự.

-Thôi đi, chỉ là dựa vào nhau ngủ thôi mà, vậy cũng làm ầm lên- nó khó chịu.

-Cái gì! Tôi dựa vào hắn- Vy trố mắt.

-Chứ hồi sáng cô tỉnh dậy thì thấy cái gì mà la toáng lên thế.-Nó nói.

-Hắn…hắn nằm lên chân tôi- Vy ngượng đỏ mặt.

-aaa~ nhức vai quá, cũng tại cái đầu của cô mà giờ tôi đau vai quá nè.- kan toa bóp cái vai trái của mình.

-aaa~…Tôi muốn về…huhuhu- Vy chợt khóc như 1 đứa con nít.

-a! thôi thôi! Tôi xin lỗi, cô đừng khóc.- kan bối rối.

-huhuhu…-Vy còn khóc to hơn.

-Anh đưa Vy về đi- nó nói.

-a…Phải…phải rồi, tôi đưa cô về.- Kan ngượng ngùng đỡ Vy dậy.

Đi xuống lầu, nó gọi ông lái xe đang đứng ngoài vườn tưới cây:

-Chú Kim, nhờ chú đưa 2 người này về nhà giùm cháu.

-Vâng! Thưa tiểu thư.

Chiếc xe chạy ra cổng, Kan dìu cô bé đang thút thít kia lên xe, không quên chào nó:

-Anh về đây.

Đáp lại lời tạm biệt của Kan, nó chỉ Im lặng bước vào nhà. VSCN xong, nó xách chiếc balo quen thuộc đi học.

-Tiểu thư không ăn sáng sao?- ông quan gia hỏi.

-Không- nó đáp gỏn lọn rồi bỏ đi.

-Trời sụp rồi chị em ơi! Tiểu thư sáng này không ăn sáng kìa.- mấy cô người hầu xúm lại bàn tán.

-Giải tán! Lo đi làm việc của mấy cô đi.- Ông quản gia gắt.

********
Vào tới cổng trường, nó đã gặp chị và Anh Jun.

-Chị Rin- nó gọi, giọng nói yếu ớt.

-chết rồi- Jun lầm bầm.

-Roy,sao hôm nay em đi sớm vậy- Rin xóc nó.

-Kệ em! Mà sao hôm qua chị không về nhà- nó hỏi.

-Chị ngủ lại nhà bạn.

-huhuhu…Chị biết em buồn lắm không. Mẹ mất rồi, không có chị ở cùng em cô đơn lắm- nó mếu máo.

-Roy…chị xin lỗi- Rin bối rối.

Khi nhận ra nó mất mẹ, Jun bất chợt cảm thấy buồn, bỗng muốn ôm nó vào lòng và an ủi nhưng lại không làm được.

-Đi ăn đi- Jun lấy hết can đảm lên tiếng.

-Em không muốn ăn- nó uể oải nói.

-Sáng giờ em ăn gì chưa- Rin bỗng lo lắng.

-c…chưa- nó nói lí rí.

-Không được, như thế sẽ hại cho sức khỏe của em. Đi với chị. Cậu về lớp trước đi Jun- Rin nói.

-Mình…thôi, được rồi- Jun muốn đi theo nhưng cuối cùng đành về lớp trước. anh không đủ can đảm nói chuyện với nó.

Rin kéo nó vào căntin và gọi 1 tô cháo gà. Bây giờ, nó cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu nó đau nhức, toàn thân khó chịu. Nhìn tô cháo nóng hổi trên bàn, nó ngán ngẩm.

-Em không muốn ăn.

-Không được, em phải ăn- Chị Rin ra lệnh.

Nó đành nghe lời chị, ráng ăn hết tô cháo kia. Nhìn khuôn mặt nó nóng phừng phừng, 2 mắt lừ đừ, tay run run, Rin lo lắng.

-Em bị đau ở đâu hả??

-Không, chỉ mệt tí thôi- nó nói dối để chị yên lòng.

-Mệt thì nghỉ đi, để chị gọi xe đưa em về.

-Không! Em không muốn về- nó nói.

-Thôi đành vậy! nhưng có gì phải nói với chị, đừng ngang bướng.

-Vâng- nó gượng cười ăn hết tô cháo.

Reng…reng…
Chuông vào lớp. Nó bước từng bước mệt mỏi về lớp học. đặt chiếc cặp lên ghế, khi đã yên vị tại chỗ ngồi, nó úp mặt xuống bàn, thở những hơi thở mệt mỏi.

…Rầm… hắn đập tay lên bàn, quát:
-Hôm qua cô cho tôi ăn cái gì thế hả.

-biến đi- nó lạnh lùng đáp.

-Cô đứng lên- hắn quát.

-Bực quá, chỉ là bánh thôi mà…-nó đứng phắt dậy và cảm thấy chóng mặt.

-Vậy tại sao tôi lại bị…bị- hắn xấu hổ- tào tháo rượt- hắn nói nhỏ lại chỉ đủ cho nó nghe.

-…-nó im lặng, mặt mũi tối xầm lại.

-sao cô không trả lời hả, hay là không dám trả lời- hắn hét lên.

-…

Nó dường như rất mệt mỏi, miệng không mở nổi nữa. mắt nó mờ đi. Hình ảnh của hắn trong mắt nó nhòe dần, nhòe dần. bóng tối bắt đầu chiếm hữu lấy tâm trí nó. Không còn nhìn thấy gì nữa, 1 màn đêm bao trùm, nó chỉ có thể nghe văng vẳng bên tai tiếng nói của ai đó:

-Cô sao thế,tỉnh lại đi.

1 bàn tay ấm áp bế xốc nó lên,ôm nó vào lòng và chạy. Rất nhanh, Nó có thể nghe được cả tiếng trái tim người đó đang đập thình thịch,thình thịch. 1 chút gì đó lo lắng, 1 chút gì đó vội vã và 1 chút gì đó gọi là tình yêu chẳng hạn, 1 tình yêu mà cả 2 không ai có thể nhận ra. Tất cả như đi vào trong giấc mơ.

Nó cứ đi,đi mãi trong bóng tối.Ánh sáng ở 1 nơi nào đó hiện ra. Nó chạy thật nhanh, thật nhanh đến nơi có ánh sáng và khi chạm phải thứ ánh sáng đó, mọi thứ như bừng sáng.Nó giật mình bởi tiếng 1 đứa trẻ.

-Mẹ,mẹ ơi,cứu con- đó là 1 đứa bé bị rơi xuống sông.

Nó cố chạy lại cứu đứa bé nhưng có vẻ rằng dù có chạy nó cũng không dịch chuyển được. Đơn giản,nó chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Còn người mẹ, Vừa khi nghe tiếng con gọi đã chạy lại…

…Tủm…bà ấy đã nhảy xuống sông để cứu đứa bé.

-Ôm lấy mẹ.

Đứa bé ôm chầm lấy mẹ rồi cố trèo lên cầu.

Khục..khục…Đứa bé ho sặc sụa.

-ááá…-Người mẹ bỗng bị chuột rút, cố gắng ngoi lên nhưng không được- CỨU…TÔI…VỚI…-vừa dứt câu, bà ấy đã chìm xuống sống.

-Mẹ…mẹ ơi…không…ai đó giúp mẹ tôi với, mẹ ơi…-Đứa bé khóc rất to. Không có ai cả, đứa bé ấy chỉ có thể nhìn thấy mẹ mình từ từ chìm xuống, chìm dần xuống…

-huhuhu…aaa…a..a..- Đứa bé khóc rất to-aaa…a…a..a..

2 hàng nước mắt nó chảy ra, nó chợt nhận ra khuôn mặt đứa bé đó rất giống nó lúc nhỏ, như 2 giọt nước. Phải chăng, đứa bé ấy chính là nó, vậy còn người phụ nữ bị chìm xuống sông…chẳng nhẽ…

-Mẹ…mẹ ơi…aaa- Nó la lên

-Roy…roy, Em sao vậy- Chị Rin lo lắng.

Nó giật mình tỉnh dậy, nước mắt tràn trụa. Nó nắm lấy 2 cánh tay chị lắc mạnh:

-Nói em biết đi, tại sao mẹ em chết, hay là vì em.-Nó hét lên.

Rin giật mình:

-Không phải đâu, dì qua đời vì bị bệnh nặng thôi.-Rin cố trấn an nó.

-thật sao?-nó run run hỏi.

-Uhm, thật! mà sao em lại hỏi vậy?-Rin hỏi.

-Em đã mơ thấy!- câu nói của nó khiến Rin giật mình- Mẹ cứu em lên…và...và chìm xuống…sông…SÔNG…-nó run run.

-Không có chuyện đó đâu, em nghỉ đi.

-Vâng.- Nó ngoan ngoãn nằm yên, 2 mắt nhắm lại.

Chị Rin kéo chăn đắp cho nó rồi bước ra ngoài. Ngoái nhìn lại cô em của mình đang ngủ, ánh mắt Rin thoáng buồn. Cánh cửa từ từ khép lại. Rin đưa 2 tay ra sau lưng, dựa mình vào cánh cửa, Cô thầm nói:

-Mơ à! Tốt nhất là em đừng bao giờ nhớ ra nhé, nếu không sẽ buồn lắm đấy. Em yêu quý của chị.

Nói rồi Rin lẳng lặng bỏ xuống nhà. Nó đợi chị bỏ đi mới mở mắt ra. Lục lại phần kí ức bị mất hồi nhỏ và cố nhớ lại giấc mơ của mình hồi nãy rồi nó quay mặt về hướng cửa sổ, nơi có những cánh hồng đang bay trong gió ngoài cửa. Mắt nó thoáng buồn, lẩm bẩm nói 1 ,mình:

-Ai cũng nói mẹ chết vì bệnh….sao trong kí ức của mình, việc đó quá mơ hồ nhỉ?

“Mẹ ơi! Xin cho con biết sự thật đi.” Nó nghĩ, 1 suy nghĩ thoáng qua, rất nhỏ nhoi nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có được.” Tại sao con lại mơ như thế, hay đó là…” nó dừng lại những suy nghĩ của mình, nó không muốn phải đau khổ.

5pm…

Reng…reng…
Nó bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc.

-ưm…ai lại hẹn cái giờ này nhỉ- nó lẩm bẩm.

Chống 2 tay lên đệm, Nó cố gắng bước xuống giường. Bây giờ, nó có vẻ khỏe hơn lúc sáng rất nhiều. Chắc vì được nghỉ ngơi đầy đủ. Bước xuống dưới lầu, nó nhìn thấy chị Rin đang nấu cái gì đó, liền hỏi:

-Chị…chị làm gì vậy.

-Dậy rồi hả, chị nấu cháo khoai tây cho em.

-aaa~ Em ngán cháo lắm- nó la oai oái.

-Không được, Em bắt buộc phải ăn- Rin nghiêm mặt.

-hzaii~..-nó thở dài- biết rồi, biết rồi.

Nó bỏ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, tắm rửa và thay đồ cho mát mẻ.

King…Koong…King…koong…

-Ế- Cô/Anh đến đây làm gì- Vy và kan đứng trước cổng nhà nó đồng thanh la lên.

-Tôi đến thăm Roy- cả 2 lại đồng thanh.

Vừa lúc cô người hầu ra mở cổng:

-Mời 2 cô cậu vô.

Kan vừa bước chân vào đã bị Vy chen lên trước:

-Con nhóc kia- Kan gắt.

-Xí, chậm thì chịu- Vy nói vọng lại.

Cả 2 bước vào trong nhà, ngửi thấy mùi đồ ăn nên đi ra sau bếp ( 2 người này tự nhiên quá). Nghe tiếng bước chân, Rin quay mặt về lại và nhìn thấy Vy với kan.

-Kan, cậu đến rồi à. Ủa, Em này là girl friend của cậu hả, trông dễ thương quá.-Rin nói.

-KHÔNG BAO GIỜ- Cả 2 hét lên.

-Cậu nghĩ sao bạn gái tui lại là con nhỏ không biết trên dưới, thô lỗ và kiêu ngạo này chứ- kan quát lên.

-Chị nghĩ gì mà nói em là bạn gái của cái tên ôn dịch, đáng ghét và biến thái này chứ- Vy cũng hét lên.

-Cô dám nói tôi biến thái- Kan tức giận

-Thì sao nào- Vy chống 2 tay lên hông, vênh mặt lên nói.

-Cô…

-CẢ 2 IM NGAY- Rin quát lên làm 2 kẻ kia im như thóc, không dám hó hé 1 lời như chú cún con.-Em là ai- Rin nhìn Vy hỏi.

-á! Xin lỗi chị, Em là Ngọc Vy, là bạn của Roy- nói rồi, Vy mới giật mình, không hiểu tại sao lại nhận nó là bạn của mình.

-uhm, chị là Rin, Chị họ của Roy. Kan đưa Vy vào phòng ăn đợi Roy Giùm nha.

-Biết rồi…shit…đáng ghét- Kan nói.

-Cậu vừa nói gì hả- Rin lườm Kan 1 cái

- Ổng nói Shit đó chị- Vy nói.

-á! Không có gì- Rồi kéo Vy vào phòng ăn.

Nó tắm xong, vớ lấy cái áo thun cổ tròn với chiếc quần lửng mặc vào. Bước ra khỏi phòng tắm, nó tiến thẳng xuống bếp. Thấy nó, Rin gọi:

-Em vào phòng ăn đi, Có bạn đợi ở đó đấy.

-Hở…bạn à! Ai nhỉ- Nó lầm bầm, bước vào phòng ăn.

Vừa mới mở cửa bước vào, nó đã nhìn thấy 2 kẻ đang cố tạo bầu không khí ngột ngạt kia. Nó la lên:

-Ế! 2 người hẹn nhau đến thăm tui hả.

-Không có chuyện đó đâu anh/tui gặp cô ta/anh ta ngoài cổng- Đồng thoại lần 1.

-Sao cô/anh cứ nói theo tui không vậy hả- đồng thoại lần 2

-Ai nói theo ai chứ- đồng thoại lần 3.

-Thôi đi, 2 người có thần giao cách cảm nên mới có cùng suy nghĩ thôi- nó nói.

-KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ ĐÂU- cả 2 quát lên.

-Điếc cả tai, thiệt tình, mấy người phải biết tui là bệnh nhân chứ- nó càm ràm.

-Hừ, đáng ghét- Vy lầm bầm.

-Cả 2 dùng gì- nó hỏi.

-Cà Phê- cả 2 đồng thanh.

-Đến sở thích cũng giống nhau nhỉ- nó trêu.

-Không phải, ý…ý tôi là ghét cà phê- Vy đỏ mặt lên tiếng.

-Thôi biết rồi- nó cười- Chị AnAn, cho tôi 1 cà phê, 1 sữa dâu và 1 siro đá bào.

-Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi có lệnh của đại tiểu thư là không cho tiểu thư dùng gì ngoài cháo và nước suối lọc cả.

-Cái gì?!- nó la lên

-aa! Tôi đi chuẩn bị cà phê và sữa đây ạ.- cô người hầu sợ hãi bỏ đi.

-Đáng ghét- Nó hét lên làm cho Kan và Vy sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.

King…koong…

-Hừ, ngày gì mà lắm khách thế- nó bực bội

*********************

Cô người hầu từ ngoài chạy vào:

-Đại tiểu thư, thiếu gia nhà witten đến thăm tiểu thư roy.

-Ai nhỉ? Cho vào đi.

Hắn bước vào nhà, theo sự hướng dẫn của cô người hầu, hắn bước vào bếp và trông thấy 1 cô bé vô cùng xinh đẹp trong bộ đồ làm bếp. Hắn đứng ngây ra đó vài giây rồi chợt tỉnh mộng, gõ lên cánh cửa bếp, hắn nói:

-Em chào chị, em là Kent Witten, là bạn của Roy.

- Chào em, Em là người pháp phải không.-Rin quay lại nhìn hắn rồi hỏi.

-Vâng ạ-hắn lễ phép.

-Em nói sõi tiếng việt quá nhỉ.

-Em đã biết nói Tv năm 9t rồi à. Lúc đó em may mắn được đi du lịch ở Vn.

-Em thông minh nhỉ.

-Em không dám-hắn cười.

-Thôi, được rồi, em vào phòng ăn đi, Roy đang ở đó đấy.

-Vâng, em chào chị

hắn cuối chào rồi bỏ đi, mang theo bộ mặt tiếc nuối. “ Cô ấy đúng là kiểu người hoàn hảo mà, người đã đẹp, giọng nói thì trong trẻo, thanh thoát, nhìn y chang tiên giáng trần. Còn nhỏ em thì…” Đang mải suy nghĩ, hắn đến trước cửa phòng ăn lúc nào không hay. Vừa mới đưa tay lên mở cửa thì…bốp…Cánh cửa đập vào mũi hắn.

-á…Cô làm cái gì vậy hả- hắn gắt nó, tay xoa xoa cái mũi đáng thương của mình.

-Ai mà biết cậu đứng đó- Nó khó chịu trả lời.

Hắn bực bội bước vào, vừa nhìn thấy Kan và Vy, hắn hét lên:

-Sao 2 người này lại ở đây.

-NGỒI XUỐNG, KHÔNG ĐƯỢC LÀM ỒN-Nó quát.

-hừ, uổng công tôi đến thăm- hắn lầm bầm.

-Im đi, ai bắt cậu tới! tin tôi đá cậu bay về pháp không hả. uống gì?!!- Nó liếc nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn rồi gắt.

-Cacao nóng…à không. Nhầm, cho tôi cốc nước suối được rôi…-Hắn nói.

-Sợ cái gì, tôi không cho thuốc sổ vào nữa đâu…á- nó lỡ lời.

-Thuốc xổ…-cả 3 đồng thanh.

-Vậy là hôm qua cô cho tôi ăn bánh có thuốc xổ- hắn la lên.

-à ờ…thì chỉ có 1 tí thôi mà-nó ấp úng.

Lúc này, 2 kẻ kia mới giật thóp tim:

“Con bé này đúng là đáng sợ, cũng may cho mình không đụng tới nó nữa” Vy nghĩ.

“ Đây là Vy hả trời” Kan nghĩ.

-Chik tiệt, làm tôi khổ sở cả buổi sáng.-hắn tức giận.

-Thật là con nhỏ vừa lùn vừa Xấu xí vừa đáng ghét.-hắn gằn từng chữ 1 .

“ Lùn…xấu xí…đáng ghét.” Mỗi lời hắn nói ra đều như ném vào đầu nó 1 viên đá lớn.

-Chik tiệt mà. Đồ sao chổi đáng ghét.Nhìn cái bản mặt cậu đúng là không ưa nổi mà.

…Rầm…hắn đập tay lên bàn làm cho 2 cái người đang ngồi xem “kịch” kia giật mình.

-Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính thức thách đấu với cô.

-Ok, tôi không chịu thua đâu- nó cương quyết.-Thích đấu kiểu gì.

-hehe…bảng xếp hạng!

-CÁI GÌ- nó hét lên

-Bộ cô không hiểu tiếng việt hả. Nếu ai có số hạng cao hơn người kia trong năm học này thì người còn lại phải làm theo 1 yêu cầu của người này. Hiểu chưa hả.

-Cậu nghĩ mình thắng hả, Roy chắc chắn sẽ thắng cậu-Kan la lên.

Nói rồi Kan quay sang nó, Nó bây giờ đứng đơ như tượng đá, Hồn lìa khỏi xác bởi 1 điều đơn giản rằng nó sẽ không thể nào tìm được số hạng cao thứ nhì từ dưới đếm lên được.

Quyết định vậy đi, Tôi về đây- Rồi hắn bỏ về.

Còn nó vẫn đứng đó, Im như tượng.

-Roy sao vậy-Kan lo lắng.

-Chị ơi, Roy có chuyện rồi- Vy gọi Rin

Rin nghe thấy Vy nói em mình có chuyện liền bỏ nồi cháo chạy vào, nhưng vừa chạy đến cửa thì nghe nó la lên:

-AAA…CHẾT TÔI RỒI….I..I.I.I….!

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

CHAP 6: KÌ THI ĐÁNG GHÉT


Reng…reng
Tiếng chuông đồng hồ lại vang lên, báo hiệu 1 ngày mới đầy sôi động. Phía sau hậu hoa viên, những cánh hoa hồng đỏ rực bắt đầu bay theo gió, những chú chim thi nhau hát ca, những chú dế hòa âm theo tiếng gió rít qua từng tán lá cây xanh mướt. Bầu không khí đang nhẹ dịu, xanh thăm thảm. Thảm cỏ xanh mướt còn thấm đẫm những giọt sương sớm lạnh buốt. Một bầu không khí dễ chịu, mát lạnh, yên tĩnh, vậy mà…

…ÁÁÁ…Á…Á…..

Bầu không gian của một xứ sở thần tiên bị nó phá vỡ.

-Chết tui rồi, chết tui rồi...

Nó lật đật xếp tập sách vào balo, mặt lo lắng. Nghe tiếng la inh ỏi của nó, chị Rin đành chạy sang.Vừa mở cửa phòng nó ra, Rin hỏi:

-Chuyện gì vậy!

-Trể…trể học rồi-nó mếu máo- Sao chị không gọi em dậy.

-Hứ-Rin nhăn nhó- Hôm nay là chủ nhật mà.

-…-Nó đơ ra vài giây.

-Oa(ngáp)…Dám phá vỡ giấc mơ đẹp của chị

Chị Rin ngáp ngắn ngáp dài bỏ ra ngoài.

……………………….

15 phút sau, Nó có mặt dưới nhà cùng chồng sách giáo khoa và vài quyển tập trắng.Nó ôm chồng tập sách và kép Rin ra ngoài vườn…bịch…Đặt chồng tập sách xuống, nó nói:

-Bắt đầu từ ngày hôm nay, chị phải làm gia sư cho em.

-Cái gìii?-Rin trố mắt ra.

-Bộ bà lãng tai hả…! hừ-nó dỗi:MatCuoi (42):

-Nhưng tại sao?:MatCuoi (14):

-Nói thì làm đi, hỏi nhiều quá- nó gắt:MatCuoi (69):

Có vẻ cô hiểu được ý định của nó nên cũng không nói gì, tay vơ lấy cuốn sách toán trên bàn để xem. Bỗng Rin la lên:

-Mất trang 10,34,56,67,87...-Cô không tin vào mắt mình nữa-Mấy trang này đâu mất rồi.

-à,ừm…em quên nói. Tại trong lớp chán quá nên…nên em xé ra…gấp hình…chơi!-nó cười trừ.

Nghe nhỏ em mình nói, Rin há hốc miệng:

-Vậy mấy cuốn kia- cô chỉ tay vào chồng sách.:monkey38:

-Hình như…cũng…cùng chung số phận!:monkey38:

-Vậy thì em học cái gì hả:monkey16::monkey16:

-Chị..i...i.i..-Nó để bộ mặt cực kì đáng thương:monkey26::monkey26:

-Đừng có...nhìn..chị...bằng ánh...mắt đó...chị...thua rồi-:monkey59::monkey59:

-Hì:monkey36::monkey36: Win rồi- có thì thầm.

Chị Rin rút chiếc dt ra gọi cho cô giúp việc.

....Ring...ring...
< Cô anna mua cho tôi bộ SGK lớp 10 được chứ>
< Vâng thưa cô chủ>

Rin cất điện thoại rồi nói với nó

- Được rồi, đợi 1 tí đi!

Đúng 5 phút sau, cô giúp việc Anna đó đã có mặt sau vườn cùng với bộ sách mới cứng.

-Hết bao nhiêu- Rin hỏi.

-Thưa đại tiểu thư, 100.000đ ạ.

-Đây là 500.000đ, cô cứ giữ lấy đi.

-Em cảm ơn tiểu thư- Anna vui mừng rối rít cảm ơn Rin.

-Giờ chị đi làm việc được rồi- Nó cao giọng.

-Nhiều chuyện, lo học bài đi- Rin gắt nó

-Em xin phép- Anna từ tốn chào Rin và nó.

-Được rồi- Rin vẫn điềm đạm.

Cô người hầu vừa đi khỏi, nó đã bắt đầu bài học cực kì gắt gao của mình. Rin đúng thật là 1 gia sư khó tính nhất từ trước đến nay. Cái cách nó học càng làm Rin bực mình.

-Nhìn đây, bài này giải như thế này...@%$#^#

Rin đang chăm chú giảng bài, còn nó thì đang ngủ gà ngủ gật :E24::E24:...Bộp...Cây thước gỗ quật mạnh xuống bàn và gẫy làm đôi( ax! dính phải cây này chắc con về chầu ông bà luôn quá), nó giật mình tỉnh dậy.

-SAO EM KHÔNG CHỊU TẬP TRUNG HẢ- Rin mắng nó:monkey50::monkey50:

-Sr mà, tại em hơi buồn ngủ mà-nó nói.

-Vậy hả...:MatCuoi (69)::MatCuoi (69): vậy ăn cái này đi(hix) cho hết buồn ngủ:monkey10::monkey10:.

-Hix...em...tỉnh...rồi:monkey41::monkey41:

10 phút sau khi học...

-cái này cộng cái này...%$$^^$%#.- Rin vừa chỉ vừa giảng.

Giảng vừa xong, cô đập cây thước xuống bàn cái bộp...hung dữ gắt nó:

-NÃY GIỜ CHỊ GIẢNG...EM...HIỂU...RỒI...CHỨ.:MatCuoi (69):

-dạ hiểu!

-hiểu rồi thì làm đi.- rin đưa cho nó cuốn sách bài tập toán.- Làm xong, đưa chị xem.

Nói xong, Rin đang tính đi thì bị nó kéo lại:

-Gì nữa-:MatCuoi (24):

-Em không biết làm-:MatCuoi (56)::MatCuoi (56):

-Dốt cũng phải vừa vừa thôi chứ, chừa cho người ta dốt với- Rin gắt nó:monkey50::monkey50:

-Vậy em là người vĩ đại nhất thế giới rồi, ôm hết "bệnh thiếu IQ" về mình.

-ax...ax...chết tui rồi.- Rin hết chịu nổi nhỏ em ủa mình:monkey09::monkey09:-Nghỉ đi, chuyện của em, em tự lo đi, chị hết cách rồi.

-Á chị...chưa học xong mà- nó nói

-Tìm người khác đi- nói rồi Rin bỏ đi.

Nó đứng ngớ ra đó, không hiểu tại sao chị lại nói vậy( nhỏ này "ngây thơ" quá nhỉ...hehe)

...Hôm sau...

-Chị...ơi...chị.i.i.i.-Nó bật tung cửa phòng chị.

-HẢ...có chuyện gì...vậy?- Rin dụi mắt

-6h rồi, dậy đi học.

-Cái gì, em sang gọi chị dậy đi học!- Rin bật ngồi dậy.

-thì sao nào- nó cau mày.

-không...không có gì- Rin cười trừ.

Nó bực bội bỏ xuống nhà. 10 phút sau, Rin bước xuống dưới nhà, thấy nó xách cặp bước ra khỏi cổng, cô gọi:

-Không ăn sáng hả?

-Ăn từ tám kiếp trước rồi- nó lạnh lùng bỏ đi.

-Nó học thái độ lạnh lùng của ai vậy nhỉ?( T/g: học từ bà chứ ai/ Rin: nhiều chiện quá)

...Địa điểm: trường Yarky...

Nó bước vào trường với bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên của mọi người khi thấy nó với bộ dạng " mọt sách". Mấy đứa con gái trong trường bắt đầu buôn dưa lê với nhau:

-Ê mày, nhỏ Roy lớp A7 phải không?

-Chắc là một con bé giống nó thôi.

-Ừm, nó với nhỏ này khác nhau một trời một vực mà.

-Uh, chắc vậy.....

Còn mấy thằng con trai thì la lên rầm rộ:

-Ê! tụi mày ơi, con nhỏ Roy học bài kìa.-Thằng to con nhất trường la lên

-Huýt...Roy, mày học cái quái gì thế- mấy thằng kia hưởng ứng

...bla...bla...

"Cái tụi nhiều chuyện này, người ta học mà cũng ý kiến nữa" nó bực bội lầm bầm.Nó tiếp tục bước đi, vừa bước lên trên lầu, dãy 12, nó tung ngay cánh cửa sổ phòng 12A1.

...Binh...á..

-Em không sao chứ- 1 giọng nam ấm áp vang lên.

-Không...không sao- nói rồi nó ngẩng đầu lên-ơ, hoàng tử.

-Xem nào, trán bị trầy rồi nè-Jun nhẹ nhàng xoa vết chầy trên trán nó.

-Không sao đâu anh- nó cười cười.

-Lại đây- Jun kéo nó vào phòng ytế.

Jun thoa thuốc cho nó, thổi phù phù vào chết trầy đang sưng tấy của nó, những hơi thở nhẹ nhàng phả vào vết trầy của nó mát rượi. Miếng băng dán khi ôm gọn vết thương đó, Jun dịu dàng hỏi cái con người đang mặt đỏ phừng phừng kia:

-Sao em không nhìn đường mà đi, lại để tung vào cửa thế này.

-Em xin lỗi, tại em đang mải học- nó ngượng ngùng, sợ rằng Jun sẽ cười vào mặt nó như bao người khác.
…nhưng…

-Ừm, cũng đúng sắp thi rồi mà- Jun lại nhẹ nhàng nói.

-Nhưng em…trước giờ em không học gì hết…nên…-nó xấu hổ.

-Vậy thì hơi khó đấy.- Jun xoa xoa cằm.-Em muốn anh kèm cho không.

-Thật hả- nó nhìn Jun bằng đôi mắt to tròn.

-Ừm.

-KHÔNG ĐƯỢC- 1 giọng nói khó chịu vang lên.

Cả 2 người quay mặt nhìn về phía phát ra tiếng nói.

-Anh không cho phép em và hắn gần nhau- Kan chỉ tay vào mặt Jun, ánh mắt hình viên đạn.

-Tui cũng không cho phép bạn quá gần anh Jun- Ngọc Vy chỉ tay vào mặt nó la lên.

-Chuyện đó thì liên quan gì đến mấy người cơ chư- nó quát.

-KHÔNG LÀ KHÔNG- Kan và Vy đồng thanh hét lên.

-Em xin thua- nó đành “ giơ cờ trắng”- Ơ, nhưng nếu không có anh Jun kèm thì làm sao tui thi được.

-Anh sẽ kèm cho em- kan tự tin nói.

-Này, này! Anh học ngang ngửa Roy đấy- Vy nói.

-Liên….liên quan gì đến cô, sao cô…biết…- Kan xấu hổ.

-Hừ, nếu vậy thì, 2 người đến luôn đi- Jun lên tiếng.

-Là sao?- Nó, Kan và Vy cùng đồng thanh.

-Thì ngày nào Tôi kèm cho Roy thì 2 người cũng đến luôn đi.

-OK- Kan và Vy đồng thanh.

Còn nó thì đứng đơ ra như cây cơ “ mấy người này đến…thì…thì…không dám nghĩ nữa, chết chắc rồi” Nó chán nản.

-Sao vậy em- Jun nhỏ nhẹ.

-Dạ…Không có gì… đành thế thôi- nó đành để kan và Vy đến.

-Yhaoo..o.oo WIN rồi- Kan và Vy nhìn nhau cười mãn nguyện.

…………………..

Nó bước vào lớp với tâm trạng náo loạn. bịch…nó vừa ngồi xuống ghế thí hắn đã đến bên cạnh.

-sao nào, chẳng phải cô em sung sức lắm sao, sao hôm nay ỉu thế.

Nó lườm hắn bằng ánh mắt hình viên đạn.

-Biến đi cho khuất mắt tôi- nó gằn giọng.

-Làm sao đây nhỉ, hình tôi ngồi cùng bàn với cô em hay sao ấy- hắn cười đểu.

-Đáng ghét mà- nó nói rồi úp mặt xuống bàn ngủ.( Đang cố gắng phấn đấu để học mà không thèm nghe giảng, hok bik nó thắng nổi hắn không nhỉ)

Hắn nhìn nó cười rôi lầm bầm câu:

-Em không thoát khỏi tôi đâu. Cô bé ngốc à.

“chậc, sao ngứa tai quá hà”- nó nghĩ.

……………….
Sau 5 tiết học, nó lết cái thân nhức mỏi ê ẩm ra khỏi trường ( hết sảy, ngủ hết 5 tiết không mỏi mới lạ). Jun phóng xe từ đâu chạy tới:

-Em lên anh chở về cho nhân tiện học luôn.

-Em cảm ơn-nó cười nói.

Trèo lên yên sau xe, nó như thả lỏng hết mọi sự mệt mỏi ra thư giản. Xe chưa nhích được 1 li nào thì Kan và Vy đã chặn trước mũi xe:

-Này…này… Không có chuyện 2 người đi riêng đâu nhé.- cả 2 gằn từng chữ một.

Nghe giọng 2 kẻ nhiều chuyện này, nó nổi cả da gà:

-vậy thì đi chung luôn đi.- Jun nói.

-Đi thì đi- Vy lên tiếng.

Kan định đạp xe theo 2 người kia thì bị Vy kéo yên xe lại:

-Này, không ho tôi theo hả- Vy gắt.

-Đi 1 mình đi- Kan nhìn vy bực bội.

-nhưng tôi không có xe riêng…- Vy chực khóc.

-hừ, lên đi.

-Thank you- Vy mừng rỡ.

2 chiếc xe vừa dừng lại trước cổng ngôi biệt thự nhà nó thì cánh cổng mở ra. Nó leo xuống xe bước vào nhà. 2 chiếc xe đã đặt gọn gàng vào gara thì cả 4 người bước lên phòng nó.

-Hôm nay mình sẽ học toán với lý trước nha.- Jun nói.

-vâng- nó trả lời.

Vừa đi cất cặp sách, nó mang tập sách môn toán, lý ra.

-Mọi người uống gì không?-nó hỏi.

-Cho anh 1 cà phê đá- kan nói.

-Cho tui 1 dâu sữa- Vy cũng gọi.

-còn anh, anh jun- nó nhìn jun.

Jun mỉm cười, nụ cười hoàng tử nhìn nó khiến nó đỏ mặt.

-không cần đâu, cảm ơn em.

-vâng- nó trả lời rồi bỏ xuống nhà.

5 phút sau, nó lên trên phòng với khay đồ ăn và nước. Nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn lên bàn, nó ngồi xuống và liếc nhìn sang jun.

-Giờ mình học chứ anh.

-uh.

Jun bắt đầu giảng cho nó. 2 người kia thì chỉ chú tâm vào khay đồ ăn khiến nó khó chịu. Jun đang giảng thì nó hét lên.

-Thôi ngay đi, cứ như vậy sao tui học nổi.

Tưởng nó nói mình, Jun giật mình nói:

-Anh...anh xin lỗi, có lẽ anh giảng khó hiểu quá.

-Em không có nói anh- nó cười cười nhìn jun rồi quay sang 2 người kia.

-muốn ăn thì đi chỗ khác.

-em...em...đuổi anh- kan như bị dìm xuống nước.

-thôi cái tuồng đó đi- nó khó chịu.

-được rồi, học thì học- Vy đặt ly dâu sữa xuống bắt đầu học.

Kan cũng bỏ gói khoai tây chiên xuống vẻ tiếc nuối lấy tập ra học. Nó quay sang Jun mỉm cười.

-Mình học tiếp đi.

-à...ờ!

Và jun bắt đầu giảng cho nó, nhưng lời nói nhẹ nhàng xuyên suốt trái tim nó. Nó ngại ngùng, nhưng cố tỏ ra bình thường vì sợ làm Jun bối rồi. Anh chàng này không hề nhận ra nên tiếp tục giảng. còn 2 người kia, nhìn nó và jun với con mắt khó chịu, rốt cuộc đành phải bỏ về, để mặc nó và Jun. Ra tới cổng, Kan cáu gắt:

- 2 người đó không xem bọn mình ra gì hay sao đó.

-Thôi đi, bộ anh thích Roy hả.

-Uh đó, thì sao.

Khi kan vừa dứt câu, không hiểu tại sao, nước mắt Vy tràn ra, tim thắt lại. đau lắm, rất đau. Cô cuối gầm mặt xuống, nấc lên 1 cái rồi toan bỏ chạy thì bị Kan kéo lại:

-Cô khóc hả?

-Không...Sao...tôi phải khóc chứ- Vy cố gắng để ngưng những giọt nước mắt đang rơi không theo ý muốn kia.

-Rõ ràng là cô đang khóc. Vì tôi sao.

-hức...uh đó, là vì anh đó, đồ ngốc- rồi Vy giựt mạnh tay ra bỏ chạy. Kan đứng ngơ ra một lúc rồi chạy theo.

Nó đứng trên phòng ngó xuống cổng, nhìn thấy cảnh tượng đó mà khó chịu:

-Mấy người này con nít vừa thôi chứ.

-Roy, kệ họ, học nhanh đi.

-á...em quên..- nó cười.

Jun xoa đầu nó nói:

-nhóc con, ráng học đi, 2 tuần nữa là thi rồi đó.

-Hì, em sẽ cố.

Và thế, nó cứ tiếp tục học, ngày nào cũng như vậy. ngày qua ngày, nó được Jun kèm cặp tận tình và dễ hiểu, vì vậy nó quyết tâm thi thật tốt. 2 tuần lễ trôi qua nhanh chóng. trời bắt đầu nắng gắt báo hiệu mùa hè sắp đến...và...học kì II đã tới.

Sáng hôm nay, nó zậy thật sớm, cặp sách balo gọn ghẽ chuẩn bị cho kì kiểm tra gắt gao nhất từ trước tới nay (đối với nó). Bước vào phòng thi, nó đã bắt gặp ngay ánh mắt thách thức của ai đó. Nó không nói gì, chỉ nhếch mép cười.

reng....reng...re.....

Cô giám thị bước vào lớp sau hồi chuông vào lớp. từng tờ giấy kiểm tra học kì được phát ra kèm với lời dặn dò cặn kẽ:

-Tốt nhất các em nên bài ai nấy làm còn nếu không thì...ĐỪNG TRÁCH- bà cô lườm lũ học trò bằng ánh mắt hình viên đạn dười lớp kính cận của mình.

soạt...soạt...những chiếc bút bi bắt đầu ghi chép. nó nhìn đề kiểm tra của mình mà thầm cười" haha, toàn đề mà anh jun chỉ hok à, phen này mi chết chắc nha, tên nhóc tây âu". Và nó bắt đầu viết.

sau 2 ngày thi cực khổ, cuối cùng nó cũng làm tốt tất cả các môn toán, lý, hóa,...và cuối cùng bảng điểm cũng được công bố. tất cả các môn thi của nó đều tròn 100 điểm. Nó cười mừng rỡ, giọng cười mãn nguyện như chưa bao giờ được cười.

"hehe... Lần này mi sống không nổi đâu, kent witten." nó thầm nghĩ.

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

chap 7: Điều kiện của cuộc so tài.


Mừng rỡ cầm bảng điểm trên tay, nó chạy đi tìm hắn. Vừa chạy ra sau vườn trường, nó gặp hắn. Khuôn mắt hắn bây giờ không tí cảm xúc, đôi mắt long lanh như những gợn sóng xanh. Đôi mắt ấy làm cho nó cảm thấy bối rối nhưng rồi nó phát hiện, đôi mắt ấy, đôi mắt của hắn đang hướng về phía vườn hoa hồng, nơi có một cô gái đang chơi violong, và cô gái ấy chính là chị Rin. Không hiểu tại sao có chút gì đó nhói lên trong tim nó, nó lấy hết bình tĩnh gọi hắn:

-Này! Đồ tây âu! Lần này mi thua chắc rồi!

Hắn giật mình, quay về phía phát ra tiếng nói, nhìn nó rồi cười:

-Chúc mừng bảng điểm thi hoàn hảo của em.-hắn lãnh đạm nói.

-sao thế?- nó trêu chọc- chẳng phải ngày thường mi huênh hoang lắm sao.

-Chán thật, điểm thi Toán của tôi thua em 1 điểm, hzai~~~ 99 tròn, thiệt tình.-hắn thở dài.

-hahaha làm sao mi thắng nổi ta chứ- nó tự dương tự đắc.

-nhưng mục tiêu thách đấu ở đây là thứ hạng mà, tôi đâu có nói điểm thi.

-hơ- nó đơ người ra.

-nói cho em biết, điểm kiểm tra hằng tháng của tôi chưa bao giờ dưới 95 đâu.

-cái…cái gì- nó hét lên.

-đáng tiếc thật, lần này em thua rồi.

-Chưa…chưa có bảng kết quả mà, chắc…chắc chán tôi…còn cơ may nào đó….- Nó run rẩy-cậu hãy đợi đấy…

Nó chỉ tay vào mặt hắn nói rồi bỏ đi. Bóng nó vừa khuất sau tán cây hoa sữa thơm ngát kia, hắn lại quay đầu nhìn về phía vườn hoa hồng. Cây violong vẫn ở đó, nằm gọn trên thảm cỏ non xanh biếc giữa vườn hoa hồng rực sắc đỏ. Nhưng, cô gái chơi violong đã biến mất, chị Rin đã biến mất từ lúc nào. Tâm trạng của hắn giờ này khó mà diễn tả được, cảm giác của hắn như mất đi thứ gì đó rất quan trọng. tiếng đàn vĩ cầm còn dang dở chăng, hay một cái gì đó vô hình đang len lỏi trong tim. Hắn nhếch môi cười, miệng lảm nhảm:

-Quả thật đáng tiếc mà.

…Địa điểm: biệt thự lịch gia…

Tối hôm đó nó về nhà với khuôn mặt ỉu xìu, vừa lết mình lên phòng thì chị Rin tay bê dĩa rau câu chạy xồng xộc lên hỏi:

-Em được bao nhiêu điểm? đừng nói với chị là zero nha, nhìn bộ dạng của em thì chắc đúng vậy rồi.

-Chị im lặng tí được không, bộ em ngu đến mức có bài thi mà làm không được hay sao mà chị nói vậy- nó bực bội nói.

-Xin lỗi mà, vậy em nói đi, bao nhiêu vậy?-Rin tò mò

-100 điểm, tất cả các môn- nó mệt mỏi trả lời, tay với lấy dĩa rau câu dừa chị đang cầm.

“lạ nhỉ, chẳng lẽ nó chê điểm nhỏ quá hay sao vậy ta” Rin nghĩ.

-thôi, em nghỉ đi, chị ra ngoài đây.

-đi đi, tí nữa em mang dĩa xuống cho.

-ukm- nói rồi Rin bỏ ra ngoài.

Bước chân vào phòng tắm, nó xả nước thật mạnh, tay đấm bôm bốp vào cái bồn tắm bằng gỗ quý đáng giá hàng chục triệu ông nó mua từ nhật về. miệng la hét ầm ĩ:

-Chik tiệt! cái tên die ***, chicken xấu xa, khác người, đáng ghét, ta thề sẽ không tha cho mi đâu.

[ Trong khi đó, tại nhà hắn:

-ax, sao tự nhiên thấy ớn lạnh thế nhỉ.]

Nó bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ kiểu con nít màu xanh lam. Nằm bịch xuống giường, nó suy nghĩ:

“Chắc anh Jun thất vọng lắm, mình chán mình ghê”

Đang mãi suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoai reng lên.

<SAO RỒI, SAO RỒI, MÀY THI ĐƯỢC HOK> tiếng jeremi vọng qua kiểu trêu chọc.

<ĐIẾC TAI QUÁ, MÀY HOK NÓI NHỎ ĐƯỢC HẢ. THẬT TỒI TỆ MÀ>

<Xin lỗi mà. Lần này mày ăn thêm mấy cái trứng nữa vậy>

<Xin lỗi kiểu gì vậy, mày nghĩ tao ngu ngốc cỡ đó hả>

<sorry mà, tao giỡn thôi>

<Tha cho mày, lần này tao thi tất cả đều được 100 đó>

<CÁI GÌ! MÀY THI ĐƯỢC 100 TẤT CẢ CÁC MÔN SAO????>

<Mày thôi cái điệu ấy đi, tao mệt lắm. mà này, 3 ngày nữa tao về pháp chơi. Nhớ báo cho Charlotte đó>

<Thiệt hả, chắc charlotte mừng đến phát khóc luôn đó>

< Mệt này quá, thôi tao đi ngủ đây, ngày mai vào lớp xem điểm tổng kết cả năm nữa>

<Khỏi coi đâu, hồi ở pháp mày có bao giờ kiểm tra đâu thì kiếm đâu ra điểm mà tổng kết>

< Đồ xui xẻo, tao nghỉ chơi mày luôn> nó hét vào cái điện thoại rồi cúp máy.

[ < bíp…bíp…> trong khi đó :

-người ta lỡ miệng thôi mà cũng dỗi, hồi trước nó có vậy đâu ta.]

-Bạn kiểu gì hok biết- nó tức mình nằm kềnh ra giường- Mà nghỉ 3 tháng hè bên pháp, chắc 3 tháng đủ để hắn quên rồi nhỉ. Mong là vậy.

Nó lảm nhảm rồi nhắm tịt mắt ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau vào lớp. Sau màn "Chúc mừng" cuối học kì cảu cô chủ nhiệm, cái mà nó mong chờ nhất cũng xuất hiện. Bảng điểm tổng kết.

-Quả nhiên.

Tiếng nói của 1 tên con trai ngồi cạnh nó vang lên làm nó giật thót tim.

-Quả...nhiên cái...cái con khỉ- nó xấu hổ.

-Nhìn đi, điểm tổng kết của em chỉ vỏn vẹn 40,0 mà thôi. Còn của tôi...hehe- hắn cười gian xảo- 98,9.

-Không thể nào, hắn hơn mình tới 58, 9 điểm- nó hốt hoảng.

- có chuyện này tôi cũng nói cho em biết, hehe tôi đứng nhất toàn khối đó.

Nó đông cứng cả người, tay chân bủn rủn.

-Thế nào người đưa ra thách thức.

-Đương... đương nhiên là tôi giữ lời rồi-Nó đổ mồ hôi lả tả.

-Ra về tôi sẽ chờ em ở cổng chính, không chốn được đâu...cưng.

Lời nói của hắn khiến nó nổi da gà, nhưng với thân phận là một kẻ thua cuộc hoàn toàn, nó không có quyền lên tiếng." hức, chắc hắn đem mình đi chặt từng khúc rồi cho vào thùng thả trôi sông quá, huhuhu" Nó suy nghĩ.
(Chết thật, đầu nhỏ này chứa cái quái gì mà nghĩ vậy hok bik)

Reng...reng...

Học sinh từ khắp các cửa lớp ùa ra cổng trường. Nó mệt mỏi bước ra khỏi lớp, đầu óc lùng bùng. Vừa ra tới cổng, nó bắt gặp ngay một tên con trai lưng tựa vào cổng, tay đút vào túi quần trông rất manly, đương nhiên tên con trai đó là tên nhóc tóc vàng mắt xanh mang tên kent witten rồi. Nó nhìn hắn khó chịu nói:

-Sao nào?

-Bây giờ em thực hiện lời hứa của mình đi.

-hơ…-nó run run

-hơ cái gì, chẳng lẽ em định nuốt lời.

-Đương nhiên…là không rồi…nói đi…là gì.

-hehe…Tôi muốn em LÀM OSIN CHO TÔI TRONG VÒNG 3 THÁNG.

“KHÔNG…Không..không..ông…ong…ng.g.g.g. ” nó như rơi xuống vực thảm” kì nghỉ tuyệt vời của tôi” nhưng nó chợt nhớ đến cái gì đó, nó nói với hắn:

-Được thôi, 3 tháng hè này, nếu tôi vì một lí do nào đó tôi không làm được thì sẽ dời lại vào 3 tháng sau được chứ.

-Ok- hắn nói không chút lưỡng lự rồi bỏ đi.

-Hehehe, sau 3 tháng chắc chắn mi sẽ quên ngay thôi, hahaha.

Nó vui mừng về nhà chuẩn bị hành lí cấp tốc để 2 ngày nữa lên đường và không quên rủ cả nhóm bạn của chị Rin.

Tối hôm đó, tại biệt thự lịch gia….

Khi hành lí đã được sắp xếp gọn gàng, nó chợt nhận được một cú điện thoại.

< alo, chào anh Jun>

<Chào em, Xin lỗi em nha vì mấy hôm nay anh bận quá quên chưa hỏi điểm thi của em được. Em thi sao rồi>

< 100 điểm tất cả các môn đó anh>

<Em giỏi lắm>

<Nhưng em thua rồi, điểm tổng kết của em chỉ có 40 thôi>

< Không sao đâu, em đã rất cố gắng rồi mà>

Mặt nó đỏ ửng lên ,nó lắp bắp:

<Thiệt hok anh>

< Thật mà, anh vui lắm>

<Hihi, anh Jun hè này rãnh hok>

<Để xem đã…chắc rãnh>

<Vậy anh sang pháp chơi nha, em rủ thêm anh Kan, anh Kyo nữa , Chị Rin cũng đi luôn>

< ukm, thôi bye nha, chúc em ngủ ngon>

<good night anh Jun, à mà , vé máy bay em cho người đặt đủ rồi đó anh>

< Phiền em quá>

<hok sao đâu, bye anh>
(2 người này nói chuyện lâu phết)

Đặt chiếc điện thoại xuống, nó đặt chiếc điện thoại trên giường và bắt đầu chiềm vào giấc ngủ.

2 ngày sau…..

Mọi người đã có mặt đầy đủ tại sân bay quốc tế. Nó đưa mắt xem xét rồi dừng lại ở chỗ Vy và hỏi:

-ủa…Vy cũng đi hả?

-Tui…anh Kan rủ tui- Vy ngượng chín mặt.

Vừa nghe Vy nói, nó trố mắt nhìn Kan:

-aaaa~~…hóa ra là vậy, 2 người này nhanh ghê nhỉ- nó trêu chọc.

-à…ưkm…tại thấy Vy buồn quá nên dẫn theo.

-anh kyo tội rồi, giờ còn có anh thôi đó- nó thúc vào bụng kyo.

-Đâu phải có mình anh, Jun cũng vậy mà- Kyo chống chế.

-Không có đâu, Anh jun khác cơ.

-Khác chổ nào- kyo nói.

-Thôi nào mọi người im lặng cái đi- Rin lên tiếng.

Bầu không khí trở nên im lặng, mọi người đang ngồi đợi máy bay cất cánh thì nó la lên:

-oái, đau bụng quá, chờ em chút đi.-Rồi nó bỏ vào nhà Vệ sinh.

-Hj`, quả báo rồi- Rin cười.

5’ sau, nó từ nhà vệ sinh đi ra, tình cờ gặp phải một đám đông đang chúm chụm lại xem cái gì đó ngoài khu vực ghế đá. Tính tò mò nổi dậy, nó chen mình vào đám đông và bắt gặp một người con trai mặc bộ comlê đen bóng loáng, trên ngực cài một bông hoa hồng đỏ. Bàn tay di chuyển điêu luyện và bổng chốc chiếc khăn tay biến thành bông hoa hồng đỏ rực. Nó đứng ngẩn người ra như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp lung linh của chàng trai đó. Lúc này, mái tóc màu vàng ánh kim như mặt trời, Đôi mắt xanh biếc như đại đương mênh mông, Làn da trắng ngần như mặt trăng làm nó sực nhớ đến một ai đó.” Mà khoan đã, da trắng, mắt xanh, tóc vàng…hả….hả..chính là hắn, ken witten” nó giật mình. Đôi mắt ấy hướng về phía nó, càng ngày càng gần. Một bàn tay mềm mại chạm vào mái tóc xanh biếc như bầu trời của nó và từ chiếc miêng đẹp đẽ trên khuôn mặt ưu tú của chàng trai phát ra một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào nhưng nội dung câu nói lại khiến tim nó ngừng đập:

-Hẹn gặp lại ở pari nhé, Osin của tôi.

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

Chap 8 osin rắc rối
---------- Post added at 12:43 PM ---------- Previous post was at 128 PM ----------



Nó nhìn hắn giật mình bỏ chạy, vừa bước chân tới phòng chờ,nó đã la toáng lên:

-CHỊ ƠI.I.I.I..I…

Mọi người nghe tiếng nó thì giật mình quay lại, nó chạy như bay vào lòng chị Rin, 2 con mắt long lanh như cún con đang nhõng nhẽo:

-Chị….

-Cái gì? Nói đi- Rin kéo nó ra.

-Chị…

-Đã bảo lầ nói đi mà!

-Mình về đi, không đi pháp nữa nha!

Chị Rin mắt hình viên đạn, đằng đằng sát khí nhìn nó quát:

-Muốn chết hả nhóc? Cất công ra đây giờ lại đòi về, Em ăntrúng con gì vậy hả?

-Tới đây rồi, anh cũng không muốn về đâu- Kyo bây giờ mới mởmiệng ra nói.

-Anh cũng nghĩ vậy.- Anh Jun cũng đồng tình.

Anh..h…h…Jun…..-nó nhõng nhẽo nhưng vừa kịp lúc bắt gặpkhuôn mặt đe dọa của chị.

Nó quay mặt về phía kan và Vy:

-Còn 2 người?

-Theo số đông. -cả 2 trả lời tỉnh bơ.

- vậy mọi người ở lại đi, em chuồn trước đây….

Nó đang trực chạy thì xuất hiện trước mặt nó là bà chị đángsợ:

-Muốn đi ư…không dễ đâu cưng.

Thế là nó bị chị lôi đầu lên máy bay.

Chuyến bay từ việt nam đi pháp chuẩn bị cất cánh, nó bước vào hàng ghế của mình, bắt đầu buồn ngủ, 2 mắt nó lim dim.

-Tôi và em có duyên quá nhỉ?

Một giọng nói hết sức thân quen cất lên làm nó “giật mình tỉnh mộng”.

“Cái giọng này…đừng bảo là”

-Á…là cậu- nó hét toáng lên.

-Đề nghị quí khách giữ im lặng-tiếng bà cô tiếp viên hàng không cất lên đáng sợ.

-à…vâng…vâng.- nó sợ sệt.

Bà tiếp viên hàng không vừa đi khuất nó nói cực kì nhỏ, đủ cho hắn nghe:

-cả hàng ghế này tui mua vé bao hết rồi mà, cậu tới đây làm chi, anh Jun đâu.

-Xin lỗi cô em nhé, anh đổi vé cho anh Jun gì đó rồi- hắn cười gian xảo.

-Anh jun đâu rồi- nó đưa mắt hình viên đạn nhìn hắn.

-Bên kia kìa, có vẻ anh ta thích ngồi gần cửa sổ.

- Cậu..u.-nó giận run không nói gì được.

Quay sang chị Rin ngồi bên cạnh đang nghe mp3, nó lay chị:

-Chị, mình đổi chỗ đi.

-Đừng có làm phiền chị- Rin lườm mắt nhìn nó.

Nó nhìn sang Kan và Vy ngồi kế bên chị Rin:

-Nè, anh kan hay Vy đổi chỗ cho mình đi.

-ukm, anh…

Kanchưa nói hết câu thì bị vy ôm lấy cánh tay:

-không được, anh Kan phải ngồi với Vy.

-Vậy anh Kyo- nó liếc nhìn anh Kyo đang ngồi cạnh cửa sổ:

-Xin lỗi- kyo nở 1 nụ cười –anh thích ngồi gần cửa sổ- nụ cười biến mất sau câu nói đó.

-Hức…ác như quỷ…hức- nó thút thít

-Máy bay cất cánh rồi, gặp lại ở pháp nhé, cưng.-hắn gian xảo nói

-Đồ chết bầm…

Nó lầm bầm chửi rủa hắn, rồi 2 con mắt lim dim nhắm tịt lại chẳng khác nào một con bé lên ba. Nói là ghét hắn nhưng chứng nào tật nấy, đã ngủ thì không biết trời đất gì cả. Nó tựa đầu vào vai hắn, lâu lâu lấy tay gãi má một cái. Hắn nhìn nó mỉm cười, miệng lầm bầm.

-Hóa ra cô tiểu thư này cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi.

Hắn không nỡ đẩy nó ra nên đành mặc kệ nó nằm lên vai “kẻ thù” của mình một lúc.Hắn bắt đâu cảm thấy buồn ngủ.Hai mắt hắn đang mơ màng, những hình ảnh đẹp đẽ hiện ra trước mắt hắn, hắn thấy mình đang ở một bãi biển đẹp lạ thường. Hắn ước hắn có thể chạm vào những gợn sóng xanh kia để cảm nhận được cái mát của nước biển. Đang mơ màng, tự nhiên hắn thấy vai hắn ươn ướt lạ kì. Mắt hắn đột ngột mở ra.

-Á..á…- hắn la lên.

-Quí khách, Xin dữ yên lặng- tiếng bà tiếp viên “la sát” cất lên.

-Vâ…vâng…tôi hiểu rồi.- hắn run run.

-Con nhỏ đáng ghét, dám nhỏ dãi trên áo ta- hắn lầm bầm tứcgiận

Xô nó ra chỗ khác, dù vậy, 2 mắt nó vẫn nhắm nghiền và nằmmột đống dưới ghế. Hắn nhanh nhẹn đỡ nó dậy, sợ làm người khác thức giấc, hắn cúi xuống bế nó lên.

-Nhỏ này trông vậy mà nặng khiếp.

Vừa mới bế nó lên được thì nó đột nhiên ngồi bật dậy (khi còn trển tay hắn) thế là mất thăng bằng, ngửa ra đằng sau. Nhanh tay, nó ôm lấycổ hắn, vì nhanh quá mà…Cốp…2 đầu đập vào nhau.

-Sao cậu lại ôm tui, đồ dê xồm- nó đẩy tay hắn ra.

-Tui..Tui..-Tức quá, hắn nói không nên lời- Cô…Tui..

-Cô, tui cái gì… chứng cứ rành rành- nó dằn mặt hắn.

Chị Rin ngồi kế bên đang ngủ, bị nó và hắn phá đám nên quay sang, mặt hầm hầm:

-Tụi bây có muốn bay từ trên này xuống dươi đó luôn không.

-á…chị tha cho em, em không dám nữa- nó giật mình

Chị Rin khẽ liếc mắt nhìn hắn và lạnh lùng nói:

-Cả cậu nữa đó nhóc, tui không nể ai đâu.

Hắn không nói gì, chỉ quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt có gì đó buồn buồn. Nó để ý nhìn hắn, không hiểu vì lí do gì mà tự nhiên nó nghĩ hắn thật tội khi thích chị nó ( hok bik có phải hắn thích chị Rin không mà nó dám nghĩ zậy). Nó đang nhìn hắn cách đồng cảm thì hắn lạnh lùng nói nó:

-Osin, hãy đợi đó.

Nét mặt nó thay đổi cách giận dữ.

-Cái câu đó phải đề tui nói, không phải cậu.- "thật uổng công mình nghĩ cho hắn"

-Cô thích tôi hả.- tự nhiên hắn đổi chủ đề.

-Cái gì, cậu khùng à- nó giật mình, 2 má đó gay “ rõ ràng là mình đâu có thích hắn”

-Vậy sao lúc nãy cô nhìn tui hoài vậy.

-Không có, không có mà, tui nhìn anh Jun mà- nó quay đi chỗ khác.

Hắn cười gian xảo:

-tên Jun gì đó ngồi tận hàng ghế sau đó, cô nhìn thấy hắn qua tôi hả.

-Tên đáng ghét…tui…tui không thèm nói với kẻ vô duyên nhưcậu nữa.

Nó tức tối quay đi.

………..Mọi thứ bắt đầu chìm vào không gian im lặng lẫn tiếng động cơ máy bay đang tiến tới pari.

Vào lúc 7h30 sáng hôm sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế ở pari. Hành khách dần di chuyển xuống sân bay đề gặp người thân và cũng không ngoại lễ những người ở pari đến đón người thân của mình tại sân bay.

Charlotte và Jeremi đã đứng đợi sẵn ở đó từ 7h sáng. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ khiếnngười ta cảm thấy dễ chịu. Nó bước xuống sân bay và hít một hơi thật sâu.

-Đúng là cảm giác của quê hương, mát cực kì.- nó nói.

-Ủa, bà là người việt mà-Vy hỏi.

-Nhưng tui sinh ở đây này- nó cười cười.

-Osin, em muốn nói sao cũng được nhưng trước hết hãy nhìn lại mọi người xung quanh đang chú ý tới mình đi.-Hắn xen vô nói.

Lúc này nó mới để ý đến trang phục của mình khiến người ta khó chịu. Một cái áo len đỏ chót cổ lọ dài tay choàng thêm cái khăn len màu trắng. Cái quần jean đen dài đến mắt cá cộng thêm đôi giày búp bê trắng. vai mang túi sách trắng. đầu đội mũ len đỏ lệch sang một bên trông rất “ phong cách”.

-Con nhỏ này mang đồ kì dị quá, trời mát như thế này nhìn nó nóng chết- 1 hành khách đi ngang nói với bạn mình.

uhm. nói nhỏ thôi, nó nghe thấy thì phiền.

nói rồi 2 người đó đi lướt qua nó. Nó xấu hổ núpđằng sau áo chị Rin trông rất tội. Vừa ra tới nơi, Charlotte đã chạy tới ôm chầm lấy nó, vừa nóivừa nấc lên:

-Tui nhớ bà dữ lắm đó…hức…sao cả năm nay không nhắntin cho tui…hức.

-Thôi đi cái con nhỏ mít ướt này, kiếm chỗ nào ítngười tí rồi nói chuyện-nó nhìn bộ đồ của mình mà ngượng đỏ mặt.

-cũng được, nhưng ai đây- jeremy chỉ nhóm người đitheo nó.

-Quên mất, để gọi xe tới nhà tui đi rồi tui giớithiệu sau.- nó cố kéo tay charlottr và jeremy đi.

-Sao không nói ở đây luôn đi- jeremy quát.-nè,đừng nói là tại bộ đồ kì quái của bà nhé.

…….

-Con nhỏ quỷ quái, đi nhanh đi – nó ngượng đỏ mặt bỏ đi.

Chiếc xe đáp trước cửa nhà của cha nó. Vừa bước tới cổng, giọng nói của nó đã vang vọng khắp nhà:

-Mọi người ơi, Con về rồi đây….

Ngay lập tức, ông quản gia đã có mặt ở cổng với vẻ mặt mừng rỡ:

-tiểu thư về rồi, mọi người tiểu thư về rồi này.

Cha nó nghe tiếng ông quản gia thì giật mình:

-mình nghe nhầm hả trời- rồi bỏ cuốn sổ thống kê trên bàn làm việc xuống phòng khách xem.

Vừa bước xuống nhà thì cả một “ đội quân” đã chờ sẵn dưới nhà.

-Cháu chào chú-tất cả đồng thanh

-Baba ơi con gái yêu của ba về rồi đây.- nó nhanh nhẹn ôm chầm lấy ba nó.

Cha nó dụi dụi mắt “ mình đang mơ à, nó đang ở việt Nam mà”.

-Hải Lam hả, phải con không.

Nó nhăn mặt:

-Chưa được một năm mà ba quên mặt con rồi sao.

-Ai đưa con về vậy.

-Chị Rin đó ba, con đi với mấy người bạn nữa.

-Rin? A phải rồi, Tiểu Du phải không.-Ông ta hướng mắt về phía Rin-Cháu Đã lớn thế này rồi cơ đấy.

-Cháu chào chú, công việc của chú thế nào.

-Vẫn tốt thôi, không có gì đáng lo cả. Còn đâylà….-Cha nó chỉ về phía nhóm người phía sau.

-Con quên mất- nó nhanh nhẹn- con xin giới thiệu với ba đây là anh Kyo và anh Kan, chắc ba cũng biết.

-Phải rồi, là Vỹ Huy và Khả Thành phải không.

-Vâng, cháu chào bác.- cả hai cuối người lễ phép.

-Rất tốt, đúng là con của ông trùm.

-Còn đây là Vy, bạn con ở việt Nam.

-Cháu chào Chú, cháu là Nguyễn Ngọc Vy.

-Ồ, cháu chính là thiên kim của ông chủ tịch tập đoàn thời trang nổi tiếng đông nam á.

-Vâng ạ.

-Tốt quá, không ngờ con ta lại có nhiều bạn đến vây.

-Còn đây là anh Jun à- nó ôm lấy tay Jun.

-uhm, vậy còn cậu này là ai.

Cha nó chỉ tay về hướng tên con trai có tóc vàng óng, lập tức, mười mấy con mắt hướng về phía hắn.

-Sao sao cậu lại ở đây- nó la lên.

-Tôi đến chào hỏi bác nhà tí không được sao.

-Ở đây không hoan nghênh cậu, cậu về nhà cậu đi.

Bỏ mặc lời nói của nó ngoài tai, hắn tiến lại gần Ông Phong-Cha nó lễ phép thưa:

-Chào bác, cháu là kent Witten.

-Hả, cháu là con trai của ông Jack Witten, chủ tịch tập đoàn JW.

-Vâng.

-Baba ơi, con không quen hắn ta, ba đuổi hắn về điba.

Ông Phong không thèm nghe nó nói mà ngược lại còn nắm lấy tay hắn hớn hở:

-Tốt quá rồi ,tối nay cậu có thể dùng bữa tối ở nhà chúng tôi được chứ.

-Cháu xin thất lễ, hôm khác cháu lại đến, bây giờ cháu phải trở về nhà trước đã, cháu muốn gây bất ngờ cho bố cháu.

-Cũng được, Ông quản gia, cho xe đưa cậu chủ witten về nhà.

-Vâng thưa lão gia.

Ống quản gia nhanh nhẹn đưa hắn ra ngoài cổng rồi gọi tài xế chở hắn về.

-BA, Sao ba lại mời hắn ăn ở nhà mình.

-Con không biết hả, cậu ta là con của đối tác quan trọng nhà ta đó.Mấy đứa lên phòng nghỉ ngơi rồi chiều đi đâu đó chơi cho khuâykhỏa, bây giờ bác có công chuyện rồi.

-Vâng, tụi cháu hiểu.

Ba nó vừa bỏ lên phòng thì nó hét lên:

-Thật là bất công quá, hắn là cái thá gì chứ, con không quan trọng sao, tức quá, tức chết mất.

-Đủ rồi đó, con nhỏ khùng này- jeremy đặt tay lênvai nó.-Sao không vô trường quậy một trận cho đã.

-Cô nhóc nói hay quá nhỉ, đúng là dân giang hồ có khác- Kyo lên tiếng.

-Mắc gì tới anh- jeremy cau mày.

-Tốt nhất là em đừng nên chơi với con nhỏ giang hồ này- kyo kéo tay Roy.

-Muốn đánh nhau hả, đừng có tùy tiện gây sự- jeremy tức giận.

-Thử xem- kyo thách thức.

-Mọi người đừng có vậy nữa…hay…hay mình ra công viên chơi đi.-Charlotte nói

-Công Viên?- Jun hỏi lại

-Uhm, ở đây bây giờ mới xây dựng một công viên rất dễ thương đó, có thỏ bông và bóng bay nữa- charlotte nói bằng giọng nói ngọt ngào.

-Dẹp cái trò con nít đó đi, mình hok đi đâu- nó gắt rồi bỏ lên phòng.

-Hức… Roy…-charlotte buồn bã.

-mặc dù không muốn nói nhưng mình thấy nó thật sự trẻ con đó- jeremy cũng bỏ đi.

Không hiểu tại sao kyo cũng đi theo jeremy luôn. Vy thì đời nào thích đi công viên nên cũng bỏ lên ra ngoài, kan cũng đi theo.


-Xin lỗi nhé cô bé, để khi khác vậy- kan quay lại nói

-Mọi người…-charlotte sắp khóc.

-Chị cũng muốn đi lắm nhưng chị phải gặp 1 người-Rin xoa đầu cô bé rồi quay sang huých tay Jun rồi bỏ ra ngoài.

-Cô bé, Hay anh đi cùng em nhé-Jun nhẹ nhàng.

Charlotte lau nước mắt, nở 1 nụ cười thiên thần:

-Vâng ạ.

Rồi cả 2 bắt xe ra công viên.
Đợi một hồi, chợt thấy căn nhà yên ắng lạ thường, nó đành bỏ xuống dưới xem sao thì thấy phòng khách vắng tanh. Nó la lên:

-QUẢN GIA…A..A

Ông quan gia già chậm rãi bước tới, kính cẩn hỏi:

-Tiểu thư, có chuyện gì vậy?

-Mọi người đi đâu hết rồi.- nó bực mình.

- Lúc tiểu thư lên phòng, già thấy cô jeremy bỏ ra ngoài, mấy người bạn của đại tiểu thư Rin cũng ra ngoài hết rồi.

-Anh Jun đâu?

-Cậu Jun thì đi công viên cùng cô charlotte rồi.

-Cái gì? Không phải chứ.- nó giật mình.

-Sao bọn họ dám bỏ mình ở nhà chứ, tức chết được mà- nó là lên.

Nó hầm hầm bỏ ra ngoài mặc cho ông quản gia gọi lại. Vừa ra cổng, nó nhanh chóng bắt taxi đến trường cũ.

“ hừ, dám bỏ chị đây, được rồi, lần này mình sẽ trút hết lên cái trường katia đấy cho mà xem”

Nó bực bội suy nghĩ, khuôn mặt nó trở nên đáng sợ khiến cho bác tài xế không dám nhìn, chỉ khe khẻ hỏi:

-Cô muốn đi đâu?

-KATIA…-nó quát.

-Vân…vâng.- bác tài xế run run.” Bọn trẻ thời nàyđáng sợ thật”

Chiếc taxi dừng lại ngay trước cổng trường katia. Nó bỏ xuống xe, bác tài xế gọi lại:

-Cố có đi nữa không.

-Không…-rồi nó bỏ vô trong

-ê…này cô bé- bác tài xế gọi lại.-Vậy thanh toán tiền taxi đi.

Nó ngượng cả lên,” tức quá quên mất”. Đưa tay vào túi, nó lục soát khắp nơi nhưng không kiếm được 1 xu nào, mặt nó bắt đầu nóng bừng lên” thôi chết, đi vội quá quên mang theo tiền rồi”. Nó cứ đứng đó khiến cho bác tài xế sốt ruột.

- Nhanh giùm đi cô bé.

-Cháu đi vội quá…nên…- nó run run- cháu quên mang ví rồi.

-Cái gì?

Bác tài xế tức giận bỏ xuống xe, nắm lấy tay nó mà chửi:

-Mày dám xù tiền tao hả, mấy đứa như mày tao phải đánh cho chừa cái tật chuyên ăn quịt.

Bị xúc phạm lòng tự trọng, nó xô ngã ông tài xế, nódùng chân đạp vào bụng ông ta mà chửi:

-Ông tưởng mình là ai hả, nói cho mà biết, chị đây đường đường là một tiểu thư, không phải cái thứ chuyên ăn quịt như ông nói đâu.

-Đã ăn quịt mà còn láo nữa hả- ông ta nắm lấy chân nó kéo xuống làm nó ngã, nó la lên 1 tiếng rồi bị ông ta kéo tay lôi vào xe, nó chống cự lại mãnh liệt:

-Bỏ tôi ra…bớ người ta- nó la lên.

Hắn có việc đi ngang qua đó, thấy có một tên lái xe dám ức hiếp 1 cô gái, lúc đầu hắn định bỏ đi nhưng chợt thấy cô gái đó rất giống nó nên kêu tài xế chạy lại:

-Có chuyện gì vậy- Hắn xuống xe hỏi.

Nó không đợi tên tài xế khốn khiếp kia nói thì đã la lên oai oái:

-Cứu tui với, hắn tính bắt tui lên xe nè- rồi giảkhóc

-Láo hả….đã ăn quịt rồi còn to mồm- tên tài xế đó quát.

-Ông biết cô gái đó là ai không- Hắn nói

-Hứ…là con bé bụi đời chuyên ăn quịt chứ gì.

Hắn nhếch mép cười còn nó thì mặt đỏ bừng bừng cho tên tài xế 1 cái tát trời giáng.

-con kia- tên đó tức giận tính đưa tay lên tát nó thì hắn lên tiếng.

-Ông thử đánh tiểu thư nhà họ lịch của tập đoàn LG đi.- hắn nói, câu nói tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng giống như đâm 1 nhát dao vào tim tên tài xế vậy

Tên lái xe run rẩy:

-Tiểu thư tập đoàn LG…

-nè…ông thử đánh đi, đánh rồi cái hãng taxi của ôngcũng đi luôn…đánh đi nè- nó thách thức.

-tôi xin lỗi, tôi không biết là tiểu thư LG.

-Thôi đi…taxi…bao nhiêu tiền- hắn lạnh lùng.

-Thôi…không cần lấy đâu- tên lái taxi nói.

-Bao nhiêu…-hắn hỏi

-2 euro

-Xí, có 2 euro mà đòi đánh người ta.- nó huênh hoang bỏ đi.

Sau khi thanh toán xong khoản taxi, hắn chạy theo nó:

-Này, oxin, Sao không cảm ơn hả, nhờ có tôi mà em không bị hắn đưa đi đấy.

-Xí, hồi nãy đưa tiền cho tên chết bầm ấy làm gìvậy.

-Em có thôi đi được không, đã thiếu tiền mà còn vênh váo.

-Thì sao chứ, tui đang bực muốn chết đây nè, mấyngười đó thiệt tình, nhờ có tui mới được đi qua đây chơi thế mà dám bỏ tui lại 1 mình.

-Đi chơi với anh đi- hắn nói.

Nó nghe 2 từ đi chơi mà mắt sáng rực “ đi chơi "

-Ok.-nó trả lời không chút suy nghĩ.

10 phút sau…

-Mệt chết tui quá, đi chơi kiểu gì kì cục quá vậy, toàn bắt tui sách đồ cho ông- nó than vãn.

-Suy nghĩ chút được không, em hiện giờ là osin của tui đó- hắn nói.

Nó bực bội, miệng cứ lầm bầm “ hứ, cái miệng hại cái thân rồi”. “biết vậy ở nhà ngủ quách cho xong” Vừa đi ngang qua công viên, nó nhìn đoàn tàu lượn mà hai mắt sáng rực:

-Kent ơi…- nó nói ngọt lịm khiến hắn nổi da gà.

-Gì vậy- hắn hỏi.

-Chơi tàu lượn đi- 2 mắt nó long lanh.

-Cái…cái gì…tàu lượn- hắn nhìn nó sợ sệt

-Cậu sợ à- nó trêu chọc.

-sợ…sợ cái gì…ai sợ chứ- hắn gắt.

-Vậy chơi nhé- nó cười.

-Ở đây ai là chủ vậy, em là oxin của tui, tui không muốn chơi ba cái trò con nít này, ra siêu thị thôi.

-nè, nè…nêu không chơi tui sẽ kêu người đồn khắp nơi là Công tử kent witten sợ tàu lượn đó- nó cười nham hiểm.

-ax…hứ….chơi thì chơi- hắn vênh mặt.

Cả 2 đã đứng trước quầy mua vé, nó đặc biệt moi tiền hắn mua 2 vé chơi tàu lượn siêu cấp, khuôn mặt rất phấn khởi.

Đứng trước chiếc tàu lượn chuẩn bị xuất phát, hắn run run:

-Chết rồi, bụng tui đau quá- hắn giả vờ.

-Chơi cái này đi, hêt đau nhanh lằm.

Không đợi hắn nói, nó kéo hắn lên khoang giữa ngồi,khi đã lắp đai an toàn, chiếc tàu lượn chuẩn bị xuất phát.

…3…2….1….start…..

-AAAAAAAA….A….A….A…….A………A

Nó la lên rất to, cảm giác rất sảng khoái, ngược lại hắn thì khuôn mặt trắng bệch không còn 1 giọt máu, la không nổi, thế mà nó lại không hề hay biết. Từng cơn gió phắt vàomặt của cả 2 người vùn vụt khiến nó và hắn nheo mắt lại, mỗi người 1 cảm xúc khác nhau, tóc của cả 2 dựng đứng lên và điều này khiến nó vui lên cuồng nhiệt,nó hét lên rất to:

-Không đáng sợ phải không…rất vui mà.

Vừa nghe thấy tiếng nó, hắn bắt đầu định thần trở lại và hét toáng lên:

-Vui cái con khỉ nhà cô, A A...A tôi sắp rớt timluôn rồi này- hắn la lên thất thanh.

-Này, lúc nãy ai bảo không sợ thế- nó hét lên giọngđùa cợt.

-Chết tiệt, tôi sẽ không bao giờ tới cái nơi quái quỉ này đâu- hắn lầm bầm, mặt đỏ gay.

Nó cười nham nhở:

-Cậu thiệt tình, lần sau không chơi trò này nữa làđược chứ gì- nó nói

Hắn liếc nhìn nó, miệng cử động không phát ra tiếng nhưng nó hiểu ngay rằng hắn nói câu “ Chắc chắn sẽ không có lần sau đâu”.

2 phút sau, chuyến tàu siêu tốc “cập bến ” Nó nhảyxuống đất, vươn vai thoải mái đến nỗi quên mất có kẻ nào đó lết xuống sau đang nôn tháo nôn thốc, miệng ho khụ khụ.

-Khục…khục…ọe..e..- Hắn mệt mỏi nôn lấy nôn để.

Nghe tiếng động, nó giật mình quay lại:

-Chết thật- nó nói, chạy tới nắm lấy cánh tay hắn- Cậu có sao không.

-Khục… tôi thề sẽ dẹp bỏ cái trò chơi nguy hiểm này- hắn hét lên- oái…khục…khục

-Thôi mà, để tôi mời cậu đi ăn kem, kem ở đây ngon lắm- nó nói giọng ăn năn.

-Kem? Cô mời sao?- Hắn 1 bên lông mày màu vàng của hắn nhếch lên.

-Ukm…Tôi chắc chắn sẽ mời cậu ăn kem…nhưng mà…- nóấp úng.

-Hừm…nhưng cái gì?-Hắn hỏi

-Tiền mua kem thì…cậu trả vậy- nó nói líu ríu trongcổ họng, mặt đỏ ửng.

-Hả…vậy là cô bao tôi trả tiền…

Nó khẽ gật đầu, tay đan vào nhau. Nhìn bộ dạng của nó khiến hắn quên đi rằng mình đã từng nôn lấy nôn để và những mệt mỏi từ cái trò tàu lượn kia tan biến trong hắn, hắn cười to khiến nó xấu hổ:

-Tôi quên mất…cô em đây không mang tiền- hắn trêuchọc.

Nó tức lắm nhưng không dám lên tiếng đành kéo hắn thật mạnh về phía quầy kem kaska, cái quầy kem mà nó khẳng định là ngon nhất bởi món kem vani dâu sữa thơm lừng số một ở đây.
Đưa cây kem càphê sữa cho hắn, nó nhanh tay đón lấy cây kem vani dâu sữa yêu thích của mình rồi kéo hắn trở lại quầy mua vé.

-Thế nào, kem ngon chứ- nó nhanh nhẹn hỏi

-Tạm được.

Nó nhâm nhi cây kem thơm lừng của mình rồi tỏ vẻ bất bình:

-Vị giác của cậu có vấn đề à, cây kem ngon lắm mà.

-Tôi với cô em ăn 2 loại khác nháu đấy nhé, đừng có mà so sánh kiểu đó- hắn ta liếc mắt đi chỗ khác nói 1 cách không hài lòng.

Không biết nó nghĩ gì mà cúi người xuống “ nếm” cây kem càphê sữa của hắn, hắn bối rối rút tay cầm cây kem ra:

-Cô làm cái trò gì vậy?

-Hừ, tại cậu bảo không ngon nên tôi nếm thử thôi- nó càu nhàu lau vết kem dính trên má bởi lúc rút tay lại lỡ quệt vào má nó- cậu làm như tôi ăn cướp của cậu không bằng.

-Cô không biết như thế này là…là…-hắn ấp úng, mặt đỏ bừng- nói tóm lại cây kem này tôi đang ăn mà.

-Thì có sao- nó chu mỏ cãi lại, rồi lảng sang chuyện khác- giờ chơi trò gì đây nhỉ.

Hắn lo nó sẽ chọn một trò chơi gì đó tương tự nhưcái trò tàu siêu tốc nên nhanh chân chạy lên:

-Lần này để tôi chọn.

-Cậu chọn, hừm, thôi được, nhanh đi?- nó có vẻ chán nản vì lúc nãy tính chơi trò vòng đu ngựa gỗ.- Nhanh lên ! - nó cau có.

-Được rồi, mình chơi nhà ma đi- hắn phấn khởi cầm 2 vé vô nhà ma.

-HẢ- nó dựng tóc gay- nhà…nhà ma…tui…tui không chơi cái đó…đâu- nó run run

-Sợ à?- hắn hỏi

-KHông phải…không….không sợ…à tôi đau bụng quá…- nókiếm cớ định bỏ chạy.

-Cứ chạy đi, rồi không biết cô sẽ thế nào nếu tôi bỏ đi trước hả.- hắn đe dọa.

-Chơi…chơi thì chơi…nhưng…cấm chơi xấu- nó nói.

-Ok tiểu thư,…ai mà dám chơi xấu cô chứ- hắn cười gian, giống như vừa trả được mối thù tàu lượn.

Cả hai nhanh chân tiến đến trước cổng nhà ma.

-AAA…A..A…- 2 cặp tình nhân từ bên cổng bên kia chạy ra kinh hãi- đáng sợ quá- họ sợ hãi nói với nhau.

Nó quay sang hắn kiểu như cầu cứu, hắn nhìn nó cố nhịn cười, giữ vẻ mặt nghiêm nghị, hắn hiên ngang bước vào, nó theo sao túm lấyáo hắn như 1 con mèo nhỏ theo sau. Bóng tối bao trùm cả 2 người, nó run lên cầm cập, bước chân đi không nổi. Đi được vài dây, nó thấy có cái gì nhồn nhột saulưng nên quay đầu lại.

-Á Á Á…á Kent cứu với- nó la lên

Anh chàng nhà ta theo phản xạ quay lại thì thấy có 1 cánh tay đầy máu me thò ra chạm vào người nó. Nó sợ hãi vừa la vừa nép sát vào người hắn run rẩy, hắn nhanh tay kéo nó lên đằng trước nhẹ nhàng nói:

-Đồ giả không đấy, nếu sợ thì đi đằng trước đi.

Nó gật gật cái đầu nói tiến lên đi phía trước nhưng vẫn ép sát người hắn. Đến lúc này, hắn mới để ý thấy mình cao hơn tới 2 đầu nó,nhìn nó chả khác gì 1 cô em gái cấp hai 14 tuổi chứ không phải một cô nàng cấp ba 16 tuổi. Đi được 1 phút, nó bắt đầu phía xa xa kia có ánh sáng, ngỡ rằng đó là cửa sau để ra ngoài, nó mừng vui không tả nổi, lúc này mới chịu rời hắn mà chạy nhanh về phía có ánh sáng. Hắn thấy nó chạy liền chạy theo nhưng được nửa đường thì nghe tiếng la thất thanh của nó:

-Kent ơi, kent…á á á…
- Xin lỗi mấy chú, đây là chút tiền đền bù thiệt hại, mong chú bỏ qua cho.

-Thôi được, lần sau chú ý 1 tí, mà thôi, lần sau đừng đưa bạn gái của cậu tới đây nữa…hừ, đã sợ ma mà còn bày đặt chơi nhà ma.-ông quản lí công viên liếc nhìn nó bực bội nói với hắn.

-không, không phải đâu ạ, cô nhóc đó không phải bạn gái tôi đâu- hắn xua tay nói.

Ông quản lí bụm miệng cười, phẩy phẩy cái tay bảo hắn ra đi, chuyện này xem như xong. Hắn bước qua ngoài, nhìn thấy nó đang đứng tựa vào thân cây, 2 tay khoanh vào nhau, mắt hướng về phía cỗ xe ngựa gỗ, môi mím chặt tỏ vẻ khó chịu. hắn ho 1 tiếng rồi cất tiếng nói:

-Hay lắm rồi nhỉ, lần này em phá banh luôn cái công viên của người ta rồi đó.

-hứ, ai bảo mấy đứa đó dám nhát ma tui- nó càu nhàu,mắt không đổi hướng.

-Nhát ma? Em không quên rằng mình đang chơi nhà ma chứ? Đã vào nhà ma mà còn sợ ma nhát.- hắn nói, giọng giễu cợt.

Nó quay người bỏ đi, khuôn mặt hầm hầm.

-Chết tiệt, nhà ma quái quỉ, mi có từ lúc nào chứ.-nó lầm bầm.

Hắn không nói gì mà bỏ theo nó “ đúng là hết thuốc chữa mà, lúc nãy nếu mà tui không vào kịp thì không biết đã có thêm ‘ mấy con ma’ bị cô đánh bầm dập rồi” hắn nghĩ.

-Này, còn không nhanh lên- nó quay lại gọi hắn.

-Chết tiệt, tôi là người hầu của cô à, cái con béosin này- hắn quát lên.

Nó quay lại lườm hắn.

-có về không thì bảo.

-hừ, về thì về. Để tôi bắt taxi cho cô, tiền tôi trả cho- hắn nói giọng khó chịu.

-Không bao giờ, có chết tôi cũng không đi taxi đâu-nó nói.

-Cái con nhóc rắc rối- hắn khó chịu nói- hừ, tôi đưa cô về là được chứ gì.

Nó gật gật cái đầu rồi cười tít mắt. hắn thở dài gọi lái xe riêng nhà hắn là ông Nilt tới rước. chưa đầy 2 phút, ông Nilt đã có mặt cùng với chiếc SA mới toang.

-Mời cậu lên xe- ông nói

-Đưa tiểu thư Lịch về nhà trước đi.

-Vâng thưa cậu chủ.

Hắn nhanh tay mở cánh cửa xe rồi đẩy nó vào xe, ngồiở sau, còn mình thì lên đằng trước ngồi. Nó không có nét gì lạ lẫm khi ngồi trên xe hắn bởi lẽ, con nhà giàu quen ngồi xe này rồi. Hắn liếc nhìn nó qua kính chiếu hậu rồi đưa tay mở bản nhạc mạnh. Nó ngồi đằng sau bắt đầu la lên:

-Này, ồn quá đó.

Hắn bực dọc quay lại:

-Xin cô nên nhớ, thưa “tiểu thư osin” đây là xe của tôi.

-MẶc kệ cậu, tôi không quan tâm, mở nhạc nhẹ cho tôi- nó nói như ra lệnh.

Hắn tức điên lên khi bị 1 con nhỏ hiện tại đang là ôsin vô điều kiện của mình dám ra lệnh cho mình, và thấy xấu hổ khi ông Nilt thầm cười hắn. Hắn với tay mở bản giao hưởng số sáu rồi ngồi khoanh tay trước ngực, mắt đưa ra ngoài cửa kính. Tâm trạng nó vui hẳn lên:

-Lúc đầu mở bản đó có phải hơn không- nó nói

2 phút sau, hắn quay đầu lại nhìn nó thì thấy nó đã thiếp đi từ bao giờ, nét mặt vô cùng thánh thiện và hồn nhiên.

-Nhỏ này cũng đẹp đó chứ- hắn nói rồi chợt nghe tiếng ho của ông nilt, hắn đỏ mặt quay lên.

Giờ này cũng đã 3h chiều, chiếc xe SA dừng lại trước cổng nhà Nó, Hắn lay nó thật mạnh, gọi:

-Này, osin, tới rồi.

NÓ ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt bước ra khỏi xe rồi vươn vai 1 cái.

-Tới rồi thì tôi về đây- hắn nói.

Đang định bước lên xe thì hắn bị nó níu áo lại:

-Cảm ơn nhé, lần sau tôi sẽ mời cậu đi chơi- nó cườinói.

Hắn đỏ mặt:

-không…không có lần thứ 2 đâu- nói rồi hắn bỏ vào xe. Chiếc SA biến mất sau màn khói trắng, nó chán nản bước vào nhà.

-Tiểu thư đã về- ông quản qia đẩy gọng kính, nói bằng chất giọng đậm chất pari.

Nó không nói không rằng bỏ vào nhà.

-À tiểu thư…- ông quản gia lên tiếng

Nó dừng bước quay lại, hỏi:

-Chuyện gì?

-Thiếu gia Tạ Đình Phong đang ở trong phòng khách với lão gia.

-Tạ gì cơ?- nó hỏi lại.

-Tạ Đình Phong.-ông quản gia nhắc lại.

-Anh Pyo?- nó trợn mắt hỏi.

-Vâng.

Nónhanh chóng chạy vào trong nhà.

maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
maboomaboo
Danh hiệuThành Viên Cấp 1

Thành Viên Cấp 1

Chập 9: Ác quỷ trở lại

Nónhanh chóng chạy vào trong nhà, từng bước chân nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, nótiến lại gần nơi cha nó và Anh Phong đang nói chuyện rồi ẩn thần vào 1 cái cột gần đó như nghe ngóng cái gì đó. Tiếng nói cha nó cất lên:
-Phong,Trông Cậu đẹp trai,cao ráo ra nhỉ.

AnhPhong, với chất giọng ấm áp, dịu dàng vốn có, Anh cất giọng:

-Cảm ơn bác, bác cũng phong độ hơn trước nhiều.

-Cậu thật khéo nói đùa, tôi cũng đâu còn trẻ như mấy cậu dạo này nữa.

Anh Phong chỉ cười rồi nhẹ nhàng cầm một lá thư đã cất sẵn trong túi đưa cho cha nó.

-Ba cháu gửi bác. Bác cứ xem kĩ đi rồi từ từ suy nghĩ.

-Chuyện trước đây chăng.-Ông phong cầm lá thư lên rồi tò mò hỏi Phong.

-Vâng.

-Tôisẽ suy nghĩ.

-À,Mà Lam đâu rồi bác.-Anh Phong nhìn xung quanh rồi hỏi.

Nó không muốn gặp anh Phong tí nào cả, sợ bị phát hiện nên nhẹ nhàng chui ra ngoài, ai dè cái váy bị vướng vào một chậu Hoa cảnh gần đấy làm nó rơi xuống bàn, vỡ toang.

-ÔI,thôi rồi –nó lầm bầm.

Theo phản xạ, Cha nó và Anh Phong quay về phía phát ra tiếng động rồi cùng đồng thanh:

-Hải Lam.

-chào…chào papa con mới về- rồi cúi đầu chào Anh Phong cách miễn cưỡng-chào anh.

-Roy,Con lại đây nói chuyện với Phong đi- Cha nó vẫy tay gọi nó rồi đứng dậy- Phong,tối ở lại ăn cơm đi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.

-Vâng.

AnhPhong trả lời cùng với một nụ cười ấm áp, bóng cha nó khuất dần sau bức bình phong cổ. Phong quay sang nó rồi đột ngột kéo tay nó làm nó mất đà ngã xuống ghế.

-Nhóc,lâu quá không gặp nhỉ- anh Phong nhanh tay véo cái mũi của nó.

-Á,đau mà- nó kéo giật tay anh ra rồi xoa xoa cái mũi- anh về hồi nào vậy?

-2 ngày rồi, nếu biết sáng nay em về anh đã ra sân bay đón em rồi.

-Về chi vậy, không phải anh đang ở bên nhật sống rất tốt sao.

-Không phải em muốn đuổi anh chứ- Phong trêu nó.

-Xí,ai dám đuổi anh- nó cau có.

Nói tới đó, nó đứng bật dậy, rồi nhanh chân bỏ lên lầu, không quên ngoái lại nói:

-Muốn thì anh cứ ngồi đó đi, đừng làm phiền em- rồi tiếp tục đi.

AnhPhong không nói gì, đôi môi anh khẽ nhếch lên.

-LịchHải Lam, rồi em cũng sẽ là của anh thôi.

Nó lên phòng, đóng cửa cái rầm làm cho mấy cô giúp việc bên ngoài giật cả mình.“PHỊCH” thả mình trên chiếc giường quen thuộc, nó mơ màng nhớ về những kí ức hồi nhỏ.
Lúc mẹ nó qua đời 1 tuần, nó chỉ còn nhớ rằng mình đang ở trong một căn biệt thựrộng lớn( chính là căn biệt thự nó đang ở bây giờ), Nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi,nó muốn chạy trốn đi thật xa nhưng lúc bấy giờ nó chỉ là một đứa con nít. Vừa chạy, vừa khóc, nó khóc rất nhiều và nó bị vấp ngã khi chạy ra tới vườn. Một người đàn ông cao lớn, trông rất trẻ mặc một bộ comlê đứng trước mặt nó, nhẹ nhàng đỡ nó đứng dậy rồi nói rằng:

-Đừng chạy ra ngoài như thế, nguy hiểm lắm.

-Chú là ai- nó nói vẻ sợ sệt.

-Ta là cha con đây, Roy.

Câu nói đó khắc sâu vào tâm trí nó, những truyện về mẹ nó trước đây, cha nó cũng không nói gì cả, nó cũng chẳng nhớ tí gì về mẹ mình, nó chỉ nghe mọi người kể rằng mẹ nó chết vì một căn bệnh. Trước khi gặp Rin, nó không nói năng gì cả,lúc nào cũng nhốt mình trong phòng rồi hằng đêm nghe tiếng gọi thảm thiết của mẹ, tiếng gọi làm nó run lên:

-Con,con ơi..i…i

1tháng sau đó, nó gặp Phong, cũng từ đó, nó sống trong sự sợ hãi thứ hai. Phong luôn kiếm mọi cách để hù dọa nó và lấy nó làm thú tiêu khiển. Nhốt nó trong một cái lồng sắt khi cha nó đi vắng rồi cười hả hê. Đánh nó khi nó không chịu làm theo ý phong, mặc dù sức đánh không mạnh nhưng vẫn khiến nó rất sợ. Có lần,Phong bắt nó ra hồ bơi rồi đẩy nó xuống đấy xong bắt đầu cười nó:

-hahahamày có ngon thì trèo lên đi.

Nóbổng cảm thấy sợ hãi, cảm giác gì đó rất lạ ôm chặt lấy nó, cảm giác rất quen thuộc và ghê tởm, nó chới với, khuôn mặt tái mét, miệng cố gào to lên:

-ục…cứu…ục..ục

Nó cứ thế chìm dần, đôi mắt nó cứ nhòe ra, nó chỉ còn nghe thấy tiếng gọi ở trên bờ:

-Đồ ngốc, sao không lên đây đi.

-Chết rồi- một tiếng nói từ xa đang chạy lại gần đấy: Cậu làm gì con bé vậy

-Rin,anh lỡ đẩy nó xuống đấy rồi.

-Chết tiệt, cậu đi chết luôn đi.

Tiếngnói vừa dứt, nó nghe có tiếng gọi tên mình

-Roy…ục…

Chị Rin đã nhảy xuống sông để cứu nó lên. Nó bắt đầu chìm trong giấc mộng. Mọi thứ xung quanh nó đều tối đen như mực. Nó sợ hãi, muốn khóc, muốn la lên thật to nhưng cổ họng nó nghẹn ứ lại, nói không ra hơi. Chợt, phía xa kia có một chùm sáng cứ lại gần nó, rồi từ trong ánh sáng phát ra tiếng nói ngọt ngào, tiếng nói quen thuộc nhưng nó lại không nhớ nổi đó là ai:

-Hãy tỉnh dậy đi con yêu, đừng ngủ nữa.

Nó chợt tỉnh dậy trong tiếng khóc nấc lên của chị Rin, Nhìn thấy đôi mắt nó mở ra,Rin ôm lấy nó.

-Em tỉnh dậy rồi sao Roy,làm chị sợ quá.

Cũng từ lúc đó, nó không còn sợ hãi nữa vì nó biết, nó đã có một người chị luôn ởbên che chở cho nó. Sau lần đó, Phong cũng bỏ đi, anh theo cha sang nhật, trước khi đi, anh vẫn không nói một lời xin lỗi với nó mà còn khẽ cười khinh bỉ nói với nó một câu:

-Tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu, mày là kẻ đã giết mẹ của mày.

Câu nói đó cứ ảm ảnh nó, rất lâu đến khi nó gặp được Jeremy và chalotte thì niềm vui đã xóa tan bóng tối trong nó, cũng từ lúc đó, nó trở nên vui vẻ và hạnh phúc với những người thân yêu bên cạnh. nhưng bây giờ, Phong đã trở lại, cơn ác mộng tưởng chừng như sắp dìm chết nó khi xưa đã trở lại. Nó khẽ rùng mình, tim nó đập nhanh, những sợ hãi trước kia bỗng ùa về, nó chợt kêu lên, giọng nói rất nhỏ:
Chị Rin ơi, giúp em với.
...............7h30 tại biệt thự Lịch gia.

-Roy ơi, có quà cho em này,xuống mau đi.


Chị Rin vừa bước vào cửa đã cất tiếng gọi nó, vừa bước chân vào phòng khách đã chạm phải mặt con người quen thuộc này, Rin đơ ra vài giây rồi cất tiếng nói:

-Anh về đây làm gì? Phong!

-Ồ, hóa ra là Tiểu Du à, trông em xinh ra nhỉ.

Phong tiến lại gần chị Rin, miệng nhếch mép cười. Rin đưa ánh mắt khó chịu nhìn phong như muốn nói “ biến đi” vậy.

-Đừng có mà giở trò với Roy,tôi sẽ không để yên đâu.

Rin nói rồi lạnh lùng lướt qua. Phong quay đầu lại nhìn, khuôn mặt đầy vẻ giả tạo. Vừa lúc đó, ngoài sân có tiếng nói ồn ào, Phong bước ra và gặp Kyo cùng với jeremy đang cãi nhau trước cổng:

-Cái con nhỏ này, tôi đã bảo là cầm cái màu đen mà sao cuối cùng về lại là màu đỏ vậy.

-Đồ đáng chết, sao anh không đi mà cầm, bắt tôi lấy đồ giùm rồi còn nói này nói nọ à.- jerẹmy hung dữ quát.

-Cô…

-Sao cả hai không vào trong mà cãi.

Câu nói của anh Phong làm cho cả hai bất chợt quay lại nhìn rồi cùng đồng thanh:

-Tạ Đình Phong.

-Có gì sao, đã lâu không gặp Vĩ Huy.

-Cái thằng này, mới đó đã 10 năm vậy mà còn nhớ tớ sao.

Kyo định chạy lên trước để ôm lấy thằng bạn thân 10 năm trước thì bị Jeremy nắm áo lại:

-Này, cô làm cái quái gì vậy- Kyo quát.

Jeremy không nói gì, cô nép sát vào người Kyo rồi đưa ánh mắt thù ghét nhìn Phong. Chẳng có gì lạ hết, Jeremy căm ghét con người này, con người đã khiến bạn của cô phải lo sợ, khiến cho Roy phải dẵn vặt vì phần kí ức bị mất. Jeremy cắn chặt răng rồi nhanh chóng đẩy Kyo vào trong nhà. Kyo bực bội đẩy jeremy ra quát:

-Đừng có trách tôi đó, tôi không khách khí với con gái đâu.

Jeremy vẫn im lặng, đưa ánh mắt hình lưỡi liềm nhìn Phong rồi liếc nhìn Kyo, cô nhanh chóng chạy lên lầu, chạy lên với Roy. Kyo nhìn Phong khó hiểu:

-Cô ta bị sao vậy.

-Không sao đâu, cậu mới tới hả? Huy!-Phong cắt ngang dòng suy nghĩ của Kyo.

-Uh, mà đi nhật về trông cậu không giống người châu âu như hồi nhỏ nữa nhỉ.-Kyo nhận xét.

-Cái thằng, tớ là con lai mà- Phong cú Kyo 1 cái rồi kéo Kyo ngồi xuống ghế nói chuyện.

Jeremy vừa chạy lên tới lầu 3 thì gặp nó, Cô nhanh chóng kéo nó vào trong phòng rồi nói:

-Roy,đừng có xuống đó.

-Hả- Nó ngơ ngác hỏi.

-Nói đừng xuống thì đừng xuống.

-Tui biết rồi, anh Phong chứ gì.

-Mày biết rồi hả-Jeremy ngơ ra.

-Tao gặp hồi chiều, giờ tao không còn sợ nữa đâu.

Nó nói chắc như đinh đóng cột nhưng thực ra bây giờ, nó giống như một con mồi nhỏ bé đang cố thoát khỏi tay thợ săn hiểm ác, nó đang rất sợ và cố gắng lẩn tránh sự thật này bằng sự cứng cỏi của cái vỏ bên ngoài.

-Mày thật không sao chứ- Jeremy lo lắng.

-Không sao đâu- nó cười vẻ mặt đầy sự tinh ranh.

Nói rồi, nó đứng dậy đi xuống dưới nhà, bỏ lại một jeremy đang nhìn nó với ánh mắt lo lắng. Nó đi xuống dưới nhà thì gặp chị Rin, Rin chạy tới, kéo nóvào phòng rồi ôm chầm lấy, Giống như cô sợ Roy sẽ biến mất vậy. Rin thì thầm:

-Mạnh mẽ lên Roy,em luôn có chị mà, đừng sợ gì cả, em sẽ thắng.

Nó cười nhưng nước mắt chảy ra, trong thâm tâm, nó vẫn còn nhớ như in cái lần bị Phong đẩy xuống sông và cái lần, Phong lạnh lùng nói câu “sẽ không để mày sống yên ổn đâu, mày là kẻ đã giết mẹ của mày.”. Nó khó nhọc hỏi chị Rin:

-Chị,em đã giết mẹ thật hả chị.

Rin giật mình buông tay ra, cô biết nó không phải là họ hàng gì với mình, cô biết mẹ nó là một người hoàn toàn xa lạ đối với cô, cô biết ba nó hiện giờ là người đã mang nóvề nuôi và cô biết nó đã không còn nhớ gì về mẹ nó, về gia đình nó trước kia nữa. Đưa mắt nhìn cô em gái nhỏ bé của mình đang chờ đợi cô trả lời, không muốn làm nó tổn thương, Rin lại nói dối:

-KHông phải đâu, em là một cô bé ngoan, em không giết ai cả.

Nó chỉ cười, vẫn nụ cười đó bước ra khỏi phòng, cánh cửa mở ra, nó ngờ nghệch bước ra và như chạm phải cái gì đó, nó ngước mắt lên nhìn. Người đứng trước mặt nó không ai khác, chính là Phong, nó tắt ngay nụ cười, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị:

-Pyo, Anh đứng đây làm gì.

-Anh đi tìm em thôi mà, đừng có tỏ ra khó chịu như vậy với anh chứ.

-Không dám,- nó nói rồi lách qua người Phong để ra ngoài. Phong định quay đầu lại định đi theo nó thì Rin Đưa đôi mắt đầy căm phẫn và hăm dọa về phía Phong và nói:

-Nếuanh làm gì con bé thì tôi sẽ giết anh đấy.

Rồi xô Phong sang một bên bỏ ra ngoài. Phong đứng đây, khuôn mặt không tí cảm xúc,không ai hiểu được bây giờ Anh đang tức giận hay đang buồn cười vì câu nói củaRin đây. Phong nhếch mép:

Giết tôi à…hừm…vậy cứ thử đi. Tất cả những gì tôi muốn làm thì không ai cản được đâu.


Jun vừa về đến nhà thì thấy nó xồng xộc chạy ra ngoài, anh lo lắng chạy theo. Nó chạy vào trong vườn, khuôn mặt tưởng chừng như sắp khóc, Jun nép vào một gốc cây, thấy nó chạy ra cạnh gốc cây hoa hồng vàng, nó ngồi thụp xuống, vai run lên. Có lẽ nó đang khóc, jun nghĩ thế nên định ra hỏi thăm nó, không ngờ thật ra nó đang cười, giọng cười đầy vẻ bí hiểm:

-Kakaka…Pyo ơi…lần này ta quyết không vì ngươi mà khóc đâu…

Nó cầm trên tay một cành cây gỗ khô bẻ cái rắc rồi vứt xuống dưới đất lấy chân rasức đạp:

-chết đi tên đáng ghét…Pyo chết đi…ta không sợ mi đâu.

Jun nhìn cái cảnh tượng đó mà người run lên.”không ngờ Roy lại khủng khiếp như vậy” Jun nghĩ tính bỏ đi nhưng lỡ chân đạp phải cành cây mục, anh giật mình. NÓ nghe tiếng động thì quay lại hỏi, giọng nói đầy vẻ đe dọa:

-Aiđó.

-Anh…Jun đây- Jun quay lại.

-À hóa ra là anh à, hj`-nó cười nhưng như nhớ ra một điều gì đó, nó đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn Jun-Hồi chiều, anh dám bỏ em lại để đi chơi với chalotte.

-Anh xin lỗi, anh nghĩ em không muốn đi nên anh mới đi với cô bé.

-Tha cho anh một lần, chalotte đâu?

-Cô bé đó về nhà rồi.

-Anh thấy chalotte là người như thế nào?-nó bất chợt hỏi

-Cô bé đó là một cô nhóc dễ thương, hiền lành nói chung đi với cô bé anh thấy rất vui và rất ấm áp- Jun tuy có hơi đỏ mặt vì xấu hổ nhưng anh vẫn nói ra hết suy nghĩ của mình.

Nó biết, chalotte là mẫu người dịu dàng không giống như nó với jeremy, Nó biết khi gặp Chalotte, người như anh Jun sẽ thích chalotte ngay từ cái nhìn đầu tiên. “Phải, cái gì không là của mình thì mãi mãi sẽ không bao giờ thuộc về mình” nó nghĩ rồi cười buồn.

-Em biết mà, anh vào trong nhà đi, em muốn ở một mình.

Jun tuy lo cho nó nhưng không muốn làm phiền nó nên đành bỏ vô nhà. Nó ở một mình,cảm thấy lạnh, nó ngồi thụp xuống một gốc cây to rồi co rúm người lại. Trong đầu nó xuất hiện bóng hình của ai đó, rất thân quen, làm nó cảm thấy ấm áp “là ai nhỉ” nó nghĩ, mái tóc vàng, da trắng, đôi mắt xanh sấu thẳm, rất nhiều những cánh hoa hồng đỏ đang rơi trong suy nghĩ của nó, con người đó từ từ xuất hiện với những cánh hoa, khuôn mặt cứ rõ dần rõ dần…là…” hả, là Kent” nó đỏ mặt.

-Tại sao mình lại nghĩ tới cái tên đểu giả ấy chứ- nó tự vả má mình.-không thể nào,mình không có thích hắn mà, không thể nào.
một lúc lâu sau, nó đi vào nhà với một khuôn mặt đờ đẫn. Vừa chạm chân tới phòng khách,khuôn mặt nó đơ ra vài giây khi nhìn thấy hắn đang đứng trong nhà mình, hai má nó đỏ ửng, hai cái tai như bốc khói, tim đập nhanh, nó vụt chạy ra ngoài, hai mắt nhắm nghiền” chết tiệt, sao hắn lại ở đây ngay lúc này chứ” nó nghĩ.…bốp…Nó va phải cái gì đó ngã ngửa ra sau.
“á…đau”nó lấy tay xoa xoa cái mông tội nghiệp, khuôn mặt nhăn lại đau đớn. Rất nhanh chóng, một bàn tay dịu dàng dìu đó đứng lên, không quên hỏi thăm nó:

-Chị không sao chứ.

Nó ngước nhìn lên khuôn mặt người đã đỡ nó cũng là người nó tông phải. Nó bổng ngây ra, “không ngờ ngoài chị Rin ra trên đời này lại có người đẹp như thế”đứng trước mặt nó là một cô bé tóc vàng óng được cột gọn sang một bên bằng một sợi ruy băng đỏ, màu mắt xanh sâu thăm như lòng đại dương, đôi môi đầy đặn đỏ mọng tự nhiên, làn da trắng không tì vết và hơn thế nữa, cô bé cao tới 1m70, sự chênh lệch chiều cao của cô bé so với nó quá nhiều. Nó ngại ngùng đứng dậy,liên tục cúi đầu xin lỗi. Cô bé chỉ cười rồi bảo không sao. Nghe có tiếng động,hắn đi ra ngoài thì bắt gặp nó với cô bé. Hắn khó chịu hỏi:

-Chuyệngì vậy?

Nógiật mình quay lại, bắt gặp khuôn mặt của hắn, cái khuôn mặt mà nó lúc nào cũngchê bai này nọ, không hiểu sao thấy nó tuyệt đẹp kì là, hai cái tai nó đỏ ửng lên:

-Không…không có gì- nó cúi gầm mặt đáp.

-Anh à, không có gì đâu, tụi em hơi bất cẩn tí thôi- cô bé đáp.

-Anny,em làm gì ở đây?- hắn quay sang nhìn cô bé, hỏi.

-Anh,chả phải em đã nói là anh ở đâu thì em sẽ ở đấy sao- cô bé nhẹ nhàng đi tới và khoác lấy cánh tay hắn.

Nó nhìn thấy cảnh tượng như thế, khuôn mặt bất giác biến đổi “ chẳng lẽ, kent đã có người yêu” nó nghĩ, bổng chốc nó cảm thấy con tim mình đau quặn, đau đến khó thở. Nó gượng cười, cô giữ khuôn mặt bình thường nói với hắn:

-Xứng đôi lắm…thôi…tui…tui có việc, mọi người ở lại chơi vui vẻ.

Nói rồi nó bỏ chạy, nó cố sức chạy rất nhanh vô trong nhà rồi lên lầu….Rầm…cánh cửa phòng nó đóng ầm lại, đôi vai nó run lên, đôi chân không đứng vững ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt tim, “đau quá, đau quá…chúa ơi…chẳng lẽ con đã yêu rồi sao?” nó cúi gầm mặt, vai vẫn run lên, có lẽ nó đang khóc. Lại nói về hai người kia, sau khi nó bỏ chạy, hắn đưa tay về phía nó gọi:

-NÀY…con nhỏ kia.

-Chị đó sao vậy anh- Anny hỏi.

-Ai mà biết, rõ ràng đang nói chuyện rất bình thường mà, đúng là cái con nhỏ khó hiểu- hắn nói- à mà, em có bỏ cái tay ra không hả..

Hắncố sức rút tay ra khỏi vòng tay của Anny, cô bé thấy vậy càng cố ôm chặt lấy cánh tay của hắn, miệng cười rất tười nhưng vẫn mang cái vẻ mặt gian xảo như muốn nói “ còn lâu”.Hắn bực mình nhìn nó, đe dọa:

-Anh đếm từ một đến ba, nếu không bỏ ra thì anh không cho em theo anh nữa.

-Hứa danh dự- Anny nói.

-OK.

Anny nhanh chóng bỏ tay ra rồi cười rất tươi, cô biết hắn rất thương cô nên sẽ không làm gì cô đâu. Anny vui vẻ nắm lấy cánh tay hắn kéo vào trong đại sảnh, nơi đang diễn ra một buổi tiệc lớn, buổi tiệc chào mừng nó trở về, nhưng đúng hơn,buổi tiệc này dành cho những con người khác, những con người ba nó coi trọnghơn…Kent witten, Pyo Phong, Lịch tiểu Du…
Nó nhẹ nhàng đứng lên sau khi định thần trở lại, bước chân chậm rãi tiến ra ngoài ban công , cánh cửa kính được mở ra, những cơn gió cũng những bản nhạc bất chợt ùa vào phòng nó. Nó bước ra ngoài, Lưng dựa vào tường, hướng đôi mắt nâu long lanh nhìn xuống dưới đại sảnh, nó đưa mắt qua lại như tìm kiếm thứ gì đó rồi dừng lại nơi có một người con trai tóc vàng bạch kim cùng với một cô bé tóc vàng óng:

-Cô bé đó đẹp hơn mình, cao hơn mình, quý phái hơn mình và…-giọng nó nghẹn ứ lại,sau là tiếng nấc.-Cô bé đó được đáng được yêu hơn là con nhỏ tầm thường như mình.

-Em không xuống đó sao.

Tiếng ai đó vang lên làm nó giật mình quay lại, là Phong, anh ta mặc một bộ comblê trắng, tay cầm ly rượu vang đỏ đang uống dở, lưng dựa vào tường và nói với nó bằng cái giọng ấm áp vốn có. Nó khó chịu nhìn Phong, Phong không quan tâm, bước vào trong và tiến dần đến nơi mà nó đang đứng, nó bất giác lùi lại:

-Lên đây làm gì- nó gằn giọng nói.

-Vì thấy thiếu em, hóa ra em ở đây một mình, sao em không xuống đó đi- phong nói.

-Khôngmuốn xuống…mệt- nó đáp gỏn lọn.

-Vậy anh ở trên đây với em, ở một mình sẽ buồn lắm- phong kéo ghế ngồi. (bên ngoài ban công có bộ bàn ghế).

-Không ai buồn ở đây cả…xuống đi- nó quay đi

-Roy…em biết không…anh đãthấy em khóc.

Nó giật mình, đôi mắt nó mở to. Nó run lên rồi bất chợt quay lại đàng sau, dồn sức vào đôi bàn tay rồi đập mạnh xuống bàn….Rầm… rồi nó hét lên:

-TÔI KHÔNG KHÓC….

Nóvừa dứt câu, mặc dù không muốn, nước mắt nó vẫn rơi trên khuôn mặt giận dữ hiếm thấy. Nó đúng là đang khóc, Phong đơ ra khi nhìn thấy nó như vậy, bất giác, anh đưa tay ra, ngón tay anh sắp chạm đến nước mắt trên má nó thì nó quay phắt đi,rồi hét lên:

-Đi đi, ra ngoài đi..- Nó cô cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng khóc.

Phong bước ra ngoài, lần đầu tiên anh nghe theo lời một ai đó, giống như có cái gì đó điều khiển đôi chân anh vậy, giống như đôi chân đang tiến bước ra cửa đó không phải là của anh nữa. Cánh cửa dần khép lại, nó ngồi thụp xuống, hai bàn tay ôm lấy đầu mình và không hiểu MÌNH KHÓC VÌ CÁI GÌ…Vì giận Phong hay vì…hay vì kent,,,người mà trước đó nó rất rất rất ghét. Phong bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu thì gặp Rin, cả hai dừng lại nhìn nhau, Rin lúc đó đang vui vẻ bỗng khuôn mặt tối xầm lại, đôi mắt khó chịu nhìn Phong rồi khé lách qua người Phong mà đi lên phòng nó. Phong cũng không nói gì, vẫn cứ thản nhiên bước đi. Rin vừa mở cửa phòng nó thì đã thấy nó ngồi cạnh giường và khóc:

-Roy…-Rin hét lên.

Nó quay mặt lại nhìn Rin rồi lắp bắp:

-Chị…Rin…

-Em sao vậy…là ai làm cho em khóc…-Rin nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy nó.

Nó không muốn nói, nó sợ nói ra thì chị nó sẽ không tha cho hắn, có lẽ sẽ tìm cách trả thù cho nó mặc dù hắn chẳng làm gì cả, nó sợ chị sẽ mất bình tĩnh nên không nói ra. Nó chỉ im lặng và khóc trong tiếng nấc sau câu nói:

-Không….em không sao…đâu…chị…hức,,,,

-Thật không thể tha thứ mà- Rin điên lên.

Nó cố kéo áo chị lại và nói:

-Em không sao…đâu….mà…hức….

-Chị biết là ai rồi, chị sẽ không tha cho hắn đâu.

Vừa dứt câu, Rin đã bỏ ra ngoài, nó sợ hãi liền chạy theo, nó sợ chị sẽ làm gì hắn,có lẽ sẽ đánh hắn trước mặt mọi người. Nó chạy theo, không ngớt lời gọi chị :

-Đừng mà…em không sao mà….chị…

-Em im ngay...chị sẽ không tha cho bất cứ ai làm em của chị phải khóc.-Rin quả quyết.

Rin bỏ đi rất nhanh,trong đầu cô chỉ có một dòng suy nghĩ “ Phong, lần này tôi không tha cho anh đâu”. Vừa ra tới phòng khách, hắn đang đứng đó, ngay bên cạnh là Anny và đằng sau hắn, cái tên đang nhắn tin là Phong, Rin hùng hổ tiến tới,nó vừa chạy xuống thấy chị mình đang tiến về phía hắn ( thực ra là tiên về phía phong, mà tại phong đứng ngay sau hắn nên nó tưởng chị Rin tính “xử” hắn).

-Đừng…chị...-Nó la lên, thu hút sự chú ý của Phong, hắn và Anny.

…chat…một cái tát như trời giáng vang lên, hai mắt nó nhắm nghiền lại, đầy vẻ lo sợ….Bịch…cái người bị chị nó tát ngã xuống sàn. Nó không dám mở mắt ra chỉ cúi gầm mặt mà la lên:

-Xin lỗi Kent, xin lỗi…

-Này.,..cô sao vậy.

Một giọng nói ai đó vang lên, cái giọng kiêu ngạo này rất quen, nó ngẩng đầu lên nhìn và bổng giật mình…là Kent…”kent đang đứng đây, vậy người kia là…”

-Tôi sẽ không tha cho anh nữa đâu, tôi đã cảnh cáo rồi- tiếng chị rin hét lên.

...Bốp…Lại một cú đấm KO vào bụng đối phương, chị Rin làm cho Phong ngã lăn ra đau đớn,tay ôm bụng. Nó bất ngờ nhận ra lỗi của mình, không phải tại anh phong, nó hét lên:

-Nhầm rồi…không phải tại anh phong đâu chị ơi.

Rin nghe thấy tiếng nó nên quay mặt lại, cô ngơ ra “không phải phong, không thể nào, lúc nãy mình thấy hắn từ phòng Roy đi xuống mà” Rin nghĩ rồi quay lại nhìn phong. Phong không tỏ vẻ đau đớn, chống tay xuống sàn đứng lên, lấy tay lau khô máu trên miệng rồi nói:

-Có lẽ là hiểu nhầm chút xíu thôi, anh không sao đâu- Phong nói.

-Đừng có giả vờ tốt bụng, xem như lần này tôi có lỗi, nhưng đó cũng là tại anh xui xẻo mà thôi.

Rin quay lại nói với nó một câu, vỏn vẹn ba chứ “Chị Xin Lỗi” rồi bỏ ra ngoài. Nó đứng đơ ra đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu nó quay như chong chóng.

-Này,cô không sao chứ?-Tiếng của hắn làm nó bừng tỉnh.-Hồi nãy tại sao cô lại xin lỗi tôi.

“chết rồi, xấu hổ quá đi mất” khuôn mặt nó đỏ gay, tự nhiên không không nó xin lỗi hắn, rồi còn khóc vì chuyện đâu đâu nữa chứ, Chưa đầy một giờ mà nó gây ra biết bao nhiêu chuyện động trời rồi. Nó tự mắng mỏ mình rồi quay lại cười cười với hắn, tính nói cau gì đó nhưng vừa nhìn thấy Anny, nó lại thôi. “Như vậy rồi lần sau sao mình dám gặp kent nữa chứ” sau dòng suy nghĩ đó, nó không dám nhìn kent mà chạy tới ôm lấy tay Phong, giả vờ hỏi han:

-Anh không sao chứ?

-Không sao đâu.

Nói rồi Phong bỏ ra ngoài, nó không dám chạy lên phòng nữa tại hắn đang đứng ngay trước cầu thang, nó khẽ đưa đôi mắt liếc nhìn hắn, hắn vẫn đứng đó, đôi mắt hắn,đôi mắt màu xanh ấy chiếu thẳng vào mắt nó, nó giật mình, hai má đỏ ửng,”không thể để cho kent biết được” nghĩ rồi nó tìm cách chuồn đi”

-Anh phong, chờ em- nó gọi với theo phong rồi bỏ ra ngoài.

-Hừ…con nhỏ này khó hiểu thật, tự nhiên xin lỗi người ta, giờ lại chạy theo anh chàng kia. Con gái đúng là lắm chuyện.

Vừa dứt câu, hắn vị Anny véo vào hông một cái rõ đau, cô bé nở nụ cười gian xảo xen lẫn bực bội:

-Anh hai ! Em đây cũng là con gái đấy.

-Á…đau,Anny, bỏ tay ra- hắn la lên.

-Hứ,Ông anh đáng ghét. –Anny vênh mặt nói.

-Biết rồi, biết rồi, đã đắc tôi với tiểu thư, tôi đây xin chuộc lỗi- hắn cười đùa vớiAnny.

-hứ,Tiểu thư Annyllar Witten ta đây không hẹp hòi tí nào đâu, tha cho nhà người- rồi cả hai cùng cười.

-Thôi đi cô nhóc, anh biết em tốt bụng mà, em gái của anh, đi thôi nào.

Hắn đang tính đưa Anny ra ngoài đại sảnh để tham gia bữa tiệc lần nữa thì Anny kéo tay hắn lại rồi làm ra vẻ bí mật nói với ông anh của mình:

-Hình như cái chị hồi nãy thích ánh đó.

-HẢ…cái gì cơ…không thể nào- Hắn bối rồi, xua tay.

-Không thể cái gì, em thấy rõ ràng, chị ấy nhìn anh đỏ mặt mà.

-Không đâu, em đừng có nhầm lẫn, mà này, đồ con nít, chuyện người lớn thì em biết cái gì- hắn nắm cái mũi nhỏ của cô em đáng yêu rồi cười.

-Đừng có xem thường em….hứ…. Tiểu thư Annyllar Witten này, dù mới 15 tuổi nhưng lại là một chuyên gia chuyên nghiệp về tình yêu đó….

Vừa nói hết câu, Anny đã thấy hắn biến mất, thì quay ra ngoài cửa nhìn, hóa ra hắn đã đi ra ngoài từ lúc nào, miệng còn lẩm bẩm:

-Có cái câu nói hoài.

-Ê này… em chưa nói xong mà- Anny chạy theo hắn.
Trả lời nhanh

Message reputation : 100% (1 vote)

๖ۣۜŤiщbєг •¢яу αζσηє•
๖ۣۜŤiщbєг •¢яу αζσηє•
๖ۣۜŤiщbєг •¢яу αζσηє•
๖ۣۜŤiщbєг •¢яу αζσηє•
Danh hiệuThành Viên Cấp 6

Thành Viên Cấp 6

ít hay bằng mấy tp khác nhưng like

Sponsored content
Sponsored content
Danh hiệu

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Facebook comment